Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngôn Hoan

Biển Bình Trúc

Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23


Giang Kỳ Cảnh vẫn lo lắng, trong lòng luôn cảm thấy Lâm Tư Niên đang âm mưu gì đó. Cậu sợ nếu không để ý thì cậu ta sẽ trở thành anh rể của mình mất.

Kỷ niệm 80 năm của một tạp chí nào đó đã được phát lại trên TV.

Về nhà.

“Thi xong có muốn đi đâu không?”

Ngoài sự dịu dàng, chỉ còn lại sự lễ phép xa lạ.

Đôi bên đều là người trọng thể diện, sẽ không vì chia tay mà xé mặt nhau, càng sẽ không có chuyện sống c·h·ế·t cũng không qua lại.

Thương Đằng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

“Chị.”

Cô cũng rất kiên nhẫn, nếu Đồ Huyên Huyên có điều gì không hiểu thì cô sẽ nhẹ nhàng nói cho cô ấy nghe cho đến khi hiểu ra.

Lâm Tư Niên làm gì còn thái độ như khi nói chuyện với Giang Kỳ Cảnh vừa rồi, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống và nói, “Chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

“Sắp tới kỳ thi cuối cùng rồi?”

Triệu Yên Nhiên đi nấu cháo cho Sầm Diên. Cô ấy cũng biết thói quen của Sầm Diên, sau tám giờ thì thức ăn chính chỉ có cháo.

Anh không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, cũng không biết mình nên có cảm giác gì. Đó là một cảm giác rất lạ mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được. Cho dù là người thông minh như anh cũng không thể phán đoán được đây là loại cảm xúc gì.

Thực ra Sầm Diên không đói lắm, cô hoàn toàn không đụng đến đồ nướng, chỉ lặng lẽ ăn cháo.

Đều là đàn ông, Giang Kỳ Cảnh không thể không biết Lâm Tư Niên đang nghĩ gì, cậu cảnh cáo cậu ta, “Cậu có ý đồ với Giang Yểu thì tôi không ý kiến, nhưng Sầm Diên thì không được.”

Cửa thang máy mở ra rồi lại đóng vào.

Nhà là nơi để mọi người thả lỏng.

Tất cả đều là do cô tự vẽ.

Thang máy sáng lên, Sầm Diên lịch sự chào tạm biệt Thương Đằng: “Vậy bọn em lên trước, ngày mưa đường trơn, anh lái xe cẩn thận.”

Sầm Diên thắt lại cà vạt cho anh, dịu dàng nói: “Sau này nhớ mặc quần áo sáng màu nhiều hơn, như thế sẽ khiến tâm trạng anh dễ chịu hơn.”

Giang Kỳ Cảnh để lẵng hoa xuống: “Ai không biết còn tưởng chị vừa dạy học xong.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị ấy cái gì cũng tốt.

Lâm Tư Niên biểu hiện rất tích cực: “Chị ơi, trước khi đến cậu ta đã ăn rồi, tôi còn chưa ăn, tôi đi.”

Mỗi lần Lâm Tư Niên nhìn thấy Sầm Diên cười với mình, cậu ta bỗng dưng lại căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn.

Lâm Tư Niên đỏ mặt, có chút bất lực cúi đầu xuống. Tay cầm dao nĩa cũng run không ngừng.

Chiếc áo ngoài vắt trên cánh tay phối với áo sơ mi màu xám đen.

Trong làng giải trí không thiếu mỹ nhân, có đôi khi trang phục cũng có thể tôn lên nét đẹp. Tô Diệc Chân mặc trang phục do Sầm Diên thiết kế lên hotsearch, trên mạng toàn là lời khen bộ váy đẹp như thế nào.

– ——

Có rách một chút, nhưng vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm.

Nhìn thấy bọn họ đã trở lại, Triệu Yên Nhiên bưng cháo bưng ra: “Sao đi lâu vậy?”

Vừa dịu dàng vừa hiền huệ, lại biết quan tâm và thấu hiểu.

Sầm Diên cười, dịu dàng cảm ơn.

Trên bàn còn có một bản thảo thiết kế, tất cả đều là bản phác thảo, trên đó còn có chữ ký, tên viết tắt của Sầm Diên.

May là lúc này Sầm Diên không quá chú ý đến cậu ta.

Bọn em.

Nhiều năm trước, có người mai mối đến tìm cửa, đã đề cập đến chuyện mẹ Châu kết hôn với bác Từ. Nhưng khi đó, mẹ Châu lo lắng rằng Sầm Diên sẽ chịu khổ nên không đồng ý.

Kỳ nghỉ đông dài một tháng, những năm trước Giang Kỳ Cảnh luôn ra ngoài chơi, có vẻ không thích ở nhà cho lắm.

Bất cứ khi nào Giang Kỳ Cảnh ở bên cạnh, phần lớn sự chú ý của cô luôn đổ dồn vào cậu.

Khi cô bước ra, Lâm Tư Niên đã cắt miếng beef steak trước mặt và đổi nó với cô. Cậu ta biết Sầm Diên đã quen với việc nhai kĩ nuốt chậm, nên đã cắt thành từng miếng nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Giang Kỳ Cảnh tới đây, trên tường treo một vài bức tranh trừu tượng đơn giản, cũng có vài ma nơ canh dài bằng nửa thước đứng ở đó với vài mảnh vải được cắm kim.

Buổi sáng thức dậy, nhìn xung quanh, đập vào mắt là một màu trắng chói lóa.

Bác Từ và con trai sống nương tựa vào nhau nhiều năm, dựa vào việc cho thuê ao cá, có thể coi là không lo cơm ăn áo mặc.

Sau khi tán gẫu một hồi, đã gần 11 giờ, Sầm Diên mới đành cúp máy.

Không ngờ lại gặp Thương Đằng ở đây, Sầm Diên sững sờ một lúc.

Cậu ta bước tới và âm thầm thu hút sự chú ý của Sầm Diên khỏi Thương Đằng, “Vết thương của tôi dường như lại rách rồi.”

Chương 23

Cô kêu Đồ Huyên Huyên rót cho họ một tách trà, cô đi vào thay quần áo rồi đi ra.

#Trang điểm Tô Diệc Chân #

Lo rằng bà ở nhà một mình sẽ thấy vắng vẻ.

Bác Từ và vợ đã ly hôn từ 20 năm trước vì vợ chê gia đình bác nghèo khó.

Sầm Diên cụp mắt, trên mặt hiện lên một chút lo lắng. Cô nắm nhẹ bàn tay đang chìa ra của cậu ta và cẩn thận mở ra xem.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng tám.

Sầm Diên gọi một phần beef steak, Lâm Tư Niên thậm chí còn không thèm nhìn vào thực đơn đã nói với người phục vụ, “Tôi cũng giống vậy.”

Giang Kỳ Cảnh do dự nâng mắt lên, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, cậu không nói gì.

Anh đã lớn lên trong môi trường áp bức này lâu như vậy.

Để chúc mừng cô khai trương phòng làm việc, Giang Kỳ Cảnh và Lâm Tư Niên đã đặc biệt xin nghỉ một ngày và mang hoa đến.

Bác Từ là một người rất tốt, Sầm Diên cảm thấy mẹ Châu có thể tìm được một người đi cùng bà đến hết cuộc đời là một chuyện tốt. Vì vậy, cô nói với mẹ Châu suy nghĩ của mình.

Cô bé rất dễ thương, khi cười có hai chiếc răng hổ nhỏ. Vì chưa có kinh nghiệm nên Sầm Diên phải dạy cô ấy khá nhiều thứ.

Đôi mắt Đồ Huyên Huyên không biết nên nhìn Lâm Tư Niên hay nhìn Giang Kỳ Cảnh. Chị chủ có khuôn mặt thần tiên thì không nói, hai cậu em lại còn đẹp trai như vậy nữa.

Lâm Tư Niên ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm!”

Bưng trà ra, cô ấy đặt lên bàn bên cạnh và ngượng ngùng nói: “Mời dùng ạ.”

Điều tốt có lẽ là độ nổi tiếng của cô cũng tăng lên một chút.

Dì Hà mặc quần áo vào cho cô bé: “Bà cô nhỏ ơi, tuyết rơi dày đặc như vậy, đừng nói là người tuyết, chỉ mình tuyết cũng có thể vùi kín người con rồi.”

Sầm Diên lễ phép chào hỏi, giọng nói dịu dàng như cũ: “Thật là trùng hợp.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chính là quá xinh đẹp.

Khoảng thời gian này cô có chút bận rộn, lại sống một mình nên suýt chút nữa cô quên mất còn có hai ngày nữa là Tết.

Lâm Tư Niên cau mày, kinh tởm như ăn phải ruồi: “Mẹ nó, sao tôi lại phải có ý đồ với Giang Yểu?”

Anh gật đầu và bước vào bóng đêm vô tận.

Cậu ta cũng chưa có kinh nghiệm yêu đương, đây là lần đầu tiên động lòng, lại còn là với một chị gái hơn mình vài tuổi.

Trần Điềm Điềm rất hào hứng, đòi ra ngoài để đắp một người tuyết.

Giữa chừng, Sầm Diên vào nhà vệ sinh.

Ban đêm nhiệt độ xuống âm và tuyết rơi dày.

Thương Đằng giống như đang đồng ý với suy nghĩ lúc này của mình, đồng thời cũng có vẻ như đang tự thôi miên chính mình.

Khí thế quanh thân người đàn ông quá mạnh mẽ, cực kỳ có cảm giác áp bức. Cho dù chỉ đứng đó không nói lời nào cũng cho người ta cảm giác cần phải ngước nhìn.

Có hai người đều tương đối có kinh nghiệm, người còn lại là một nữ sinh chưa tốt nghiệp đại học mới đi thực tập, tên là Đồ Huyên Huyên.

Sầm Diên ở bên ai thì cũng không liên quan gì đến anh. Cô đã không còn là vật sở hữu của anh nữa rồi.

Là màu hồng.

Nói như vậy cũng có vẻ không đúng. Suy cho cùng, tình cảm của cô đối với anh cũng chỉ là một loại kí thác. Không liên quan gì đến con người anh cả. Anh chỉ là một vật thay thế, khi vật để kí thác không còn thì tình cảm cũng biến mất.

Lâm Tư Niên nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”

Dì Hà nhìn thấy bộ quần áo trên người anh, lại là một bộ trang phục tỉ mỉ.

Cuối cùng thì ba người họ vẫn cùng đi.

Chẳng trách tại sao gần đây trên đường nhiều người thế.

Mẹ Châu bảo cô đừng lo lắng: “Còn bác Từ của con mà, để mẹ đến nhà ông ấy ăn cơm đoàn viên, nói không chừng ba người còn vui hơn hai người ấy chứ.”

Cô thực sự buông bỏ rất dứt khoát, chỉ vì nốt ruồi lệ ở khóe mắt biến mất, cô hoàn toàn coi anh như một người xa lạ còn khá quen thuộc.

Giang Kỳ Cảnh bất mãn đá vào lưng ghế: “Mẹ nhà cậu, đừng có mà nhận thân thích linh tinh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng không đến công ty.

Lâm Tư Niên quen thuộc với nét vẽ này.

Anh mặc quần áo và đi xuống cầu thang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ Châu chỉ cười: “Thuận theo tự nhiên đi, mẹ không vội”.

Bà lấy một chiếc áo len và đưa cho anh.

Một số hotsearch leo lên các vị trí đầu tiên.

Chỉ vài ngày trước, Tô Diệc Chân đã xuất hiện với vẻ ngoài xinh đẹp trong buổi lễ lớn này, hoàn toàn làm lu mờ những scandal trước đó.

Trước giờ anh luôn là người tính kế người khác, nào có ngờ một ngày lại bị người khác tính kế thật.

Từ khi nào mà cô cũng thân mật với người đàn ông khác như vậy?

Một buổi sáng nào đó.

Mối quan hệ của cô với người đàn ông vừa rồi là gì? Nhưng lại cảm thấy hấp tấp như vậy là không tốt.

Một người mất chồng, một người ly hôn.

Sau khi sửa xong phòng làm việc, cô cũng nhanh chóng tuyển nhân viên. Tính cả cô thì tổng cộng có bốn người.

Thời tiết u ám, trời bắt đầu đổ mưa.

Sầm Diên vừa đi ra khỏi phòng wc, cô lấy khăn giấy lau tay, tươi cười hỏi bọn họ: “Đang nói gì mà vui vậy.”

Thương Đằng cũng để ra một vài ngày rảnh rỗi.

May mà kịp quay lại trước Tết.

Cô dường như đang cân nhắc điều gì đó, Giang Kỳ Cảnh liếc cô một cái, sau một hồi im lặng, cậu mới lên tiếng hỏi: “Còn hai ngày nữa là Tết, chị có về không?”

Thương Đằng gật đầu đáp lại, định nói gì đó, nhưng cổ họng đau rát.

Tô Diệc Chân đã giới thiệu nhiều khách hàng cho cô, đơn hàng gần như đã được đặt kín trong vòng hai tháng.

Aaaaaa công việc tốt như vậy, dù không trả lương thì cô ấy cũng làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Kỳ Cảnh nhìn cậu ta một ánh mắt không vui.

“Không sao đâu.” Cô nhẹ giọng an ủi, “Về đến nhà sẽ thoa cho cậu thêm ít thuốc.”

Giang Kỳ Cảnh trả lời qua quít: “Ừ.”

Một thân hình thật đáng tự hào.

Cậu thản nhiên dùng nĩa khuấy mì trên đĩa: “Vẫn chưa quyết định nữa.”

Họ đến một nhà hàng tây gần đó.

Dì Hà cười và nói, “Hôm nay là ngày Tết, chỉ có một ngày trong năm thôi. Mặc cái gì may mắn chút.”

Nhưng sự giáo d·ụ·c mà Thương Đằng nhận được từ khi còn là một đứa trẻ dường như nói với anh rằng bất kể lúc nào cũng không được buông lỏng.

Giang Kỳ Cảnh cầm thực đơn: “Chậc chậc.”

Cậu ta thản nhiên lật xem: “Không ngờ trong lĩnh vực này chị ấy cũng có thiên phú cao như vậy.”

Sầm Diên nở nụ cười ấm áp, cất viên phấn vào chiếc hộp bên cạnh: “Vừa mới vẽ xong, còn chưa kịp có thời gian dọn dẹp.”

Dường như hai từ đó vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Sầm Diên vừa đi ra khỏi bàn làm việc ở phía sau, trên tay vẫn cầm phấn vẽ.

Dì Hà không có họ hàng gì ở quê nên lần này về quê chỉ để cúng tổ tiên.

Mẹ Châu phải đi ngủ sớm nên không thể thức khuya.

Sầm Diên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ trên tường, đã bốn giờ rưỡi: “Sắp tới giờ ăn rồi, chị mời hai đứa ăn tối.”

– —

Trong thang máy, Lâm Tư Niên luôn muốn mở miệng hỏi Sầm Diên.

Nhìn bầu không khí kỳ quái giữa hai người, trông không giống người quen bình thường. Lâm Tư Niên không thích cảm giác này cho lắm. Cậu ta cố gắng quy cho đó là sự áp bức của tuổi tác.

# Váy dạ hội phong cách cổ điển màu n*d* của Tô Diệc Chân #

Bản thân cậu ta học thiết kế thời trang, bình thường cũng đều làm việc với những thứ này.

Chỉ có một điều.

Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Đêm đó, Sầm Diên gọi cho mẹ Châu.

Người đàn ông ra khỏi thang máy, thờ ơ nhìn Lâm Tư Niên rồi lại nhìn Sầm Diên.

Giang Kỳ Cảnh từ chối: “Bọn tôi tặng lẵng hoa rồi đi.”

Sầm Diên cởi áo khoác, treo lên giá: “Bệnh viện có rất nhiều người, phải đợi một lát.”

Cô cười nhẹ: “Em đan áo len cho anh này, màu hồng đó.”

Khi đó, anh không có bất kỳ phản ứng nào.

Lâm Tư Niên gập bản thảo thiết kế lại đặt ở chỗ cũ, hơi mỉm cười: “Ai nhận thân thích linh tinh, đây là chị ấy bảo tôi gọi như thế.”

#Tô Diệc Chân vẻ đẹp cổ điển #

Như thể hai năm chung sống trước đây chỉ là một ảo cảnh.

Sầm Diên trầm ngâm gật đầu: “Vậy à.”

Triệu Yên Nhiên gật đầu nhìn Lâm Tư Niên: “Không có vấn đề gì lớn chứ?”

Giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ. Nhưng Thương Đằng có thể nghe ra, có vài thứ đã thay đổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23