Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Lý Lạc Vị Ương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
“Sao vậy? Chị sợ tôi sao? Hôm qua là ai tự mình chạy đến tìm tôi hả? Sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao chị không nói gì? Lẽ nào tôi nói sai chỗ nào à?”
“Không có gì.” Tôi vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa.
Hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ là cảm thấy áy náy vì vụ tai nạn nên mới muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Là do cậu ấy quan tâm tôi nên mới cười với tôi. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng lại nặng trĩu, giống như có gì đó đang đè nặng lên lồng n.g.ự.c vậy, thật muốn khóc quá đi.
“An Nhiên, tôi không hỏi ý kiến chị.”
“Bọn em xong rồi!”
Giọng điệu của Cố Duệ khá bình thản nhưng lại mang theo một chút ra lệnh khiến tôi không thể từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Duệ nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên, lộ ra nụ cười có chút lười biếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi.
Tôi ngớ người một chút, rồi vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sửa lời: "Không… không còn đau nữa!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi thật sự không hiểu đấy, tính khí cũng quá thất thường rồi.
Tôi bắt đầu tùy tiện bịa lý do: “Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu tại sao cậu đột nhiên tức giận với tôi nữa kìa…”
"Ăn no rồi?" Cậu ấy đặt đôi đũa xuống: "Chị ăn thêm đi, dù sao cũng phải uống hết sữa đã.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Buổi chiều tôi sẽ đưa chị đi thay thuốc.”
“Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất.
Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!”
Chương 16
Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta.
“Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?”
“Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi.
Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?”
“Tính khí của cậu thất thường giống hệt thời tiết vậy đó, ai mà không sợ cậu chứ?”
Ai sợ cậu chứ? Tôi chỉ là cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì tình cảm không được đáp lại mà thôi!!!
"Ừ, tôi biết rồi…"
Nụ cười duy nhất trên mặt của Cố Duệ lập tức biến mất, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo áp lực mạnh mẽ khiến tôi có chút hoảng hốt.
“Câu gì?”
“Hả? Chiều nay có lẽ tôi phải về nhà rồi, chuyện thay thuốc để tôi tự đi cũng được.”
“Chị… vết thương của chị còn đau không?”
“Còn không mau đi đi?”
“Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói.
"Không phải đâu, tôi ăn no rồi."
"Tớ ăn xong rồi. Tớ cũng phải đi đây." Điền Điền nháy mắt với tôi, sau đó cũng bỏ tôi lại và rời đi.
“Đánh là tình, mắng là yêu. Vậy chị… muốn tôi đánh chị hay mắng chị?”
Cậu ấy đứng dậy, ghé sát vào tai tôi: “Chị à, chị có nghe qua câu này chưa?”
Giây tiếp theo, Cố Duệ đưa tay trái ra, theo bản năng muốn chạm vào vết thương trên trán của tôi, nhưng dường như lại nhận ra điều gì đó mà khựng lại.
“An Nhiên, tôi là người khiến chị bị thương, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị cho đến khi vết thương này hồi phục. Vậy nên chị không được từ chối tôi, chị có hiểu không?”
Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?”
Gì vậy? Không phải trước đó vài giây vẫn còn cười với tôi sao? Sao bây giờ lại…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.