Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngự Hoạn

Chi Đông

Chương 94: Tử trận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Tử trận


Nhìn cảnh tượng này, ý lạnh tiêu điều trong mắt Tiêu Phái dần chậm rãi hoá thành ý cười như đã tính trước.

"Vi thần bái kiến Hoàng thượng." Lục Bức Nghiễn chắp tay hành lễ.

"Oang------oang-------" Một âm thanh kì lạ vang vọng khắp hoàng cung, quanh quẩn bên tai không dứt,

"Công chúa..." thanh âm của Thuận Ý vang lên cắt ngang hai người.

"Hoàng thượng!" Tiến An đúng lúc đi vào cắt ngang hai người, cong eo nói: "Lục đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến."

Xung quanh tĩnh lặng đến mức Vụ Nguyệt có thể nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực, Lan ma ma không yên lòng liên tục nhìn ra ngoài cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Phái ngước mắt, thần sắc ôn hoà, "Ngũ hoàng muội."

"Đại ca phục sao?" Tôn Mãnh xoay người, mắt hổ xếch lên, "Ta không phục!"

"Công chúa... ma ma ở đây... còn có ma ma..." Lan ma ma cũng khóc, tim đau như cắt, "Công chúa không thể cũng xảy ra chuyện được..."

"Dù có c·h·ế·t, cũng sẽ về c·h·ế·t bên cạnh nàng..."

Thuận Ý đỏ mắt, chịu đựng bi thống nói, "Chưởng ấn... ngã xuống vực... c·h·ế·t trận..."

Hắn chạy từ ngoài cửa vào, "Lục đại nhân cầu kiến Công chúa."

Tiêu Phái bễ nghễ nhìn xuống, "Ta mang trong mình huyết mạch Tiêu thị, đương nhiên không thể để yên loạn tặc huỷ giang sơn nhà ta!"

"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt nhẹ nhàng gọi hắn hắn lại, nhìn hắn nói: "Sau này Lục đại nhân không cần lo cho ta."

"Có chuyện gì?" Tiêu Phái rũ mắt mở tấu chương trong tay.

Vụ Nguyệt oà lên gào khóc trong lòng Lan ma ma, tựa như lúc Mẫu phi qua đời, lúc đó Lan ma ma cũng ôm chặt nàng như vậy, thanh âm nàng tràn đầy bất lực, "Ma ma... chỉ còn chúng ta thôi... lại chỉ còn mỗi chúng ta..."

Vụ Nguyệt cúi đầu, Tiêu Phái đăng cơ xong không những phục hồi quan tước cho Lục Bức Nghiễn mà còn đặc cách thăng hắn làm Lại Bộ thị lang.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tiêu Phái từ xa nhìn thấy nàng liền lệnh Tiến An dẫn người đến.

Vụ Nguyệt nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt đau đớn, vô cùng hối hận nói: "Gian thần loạn chính, nếu sớm biết hắn sẽ như thế, lúc trước thần muội dù có thế nào cũng không cứu hắn."

Tiêu Phái bực bội xua tay, "Đều lui ra đi."

Tiến An theo sát vọt đến bên cạnh hắn, mắt sáng như đuốc nhìn xuống vực thẳm, "Điện hạ, Tạ Vụ Hành bị Trình Sĩ Nghị phản bội, lại từ nơi này ngã xuống, hắn c·h·ế·t là điều không cần nghi ngờ."

"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại rồi đi qua hắn ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Bức Nghiễn do dự mãi, đang định tạm đáp ứng trước rồi tính thì Tiến An đột nhiên vội vã chạy vào, "Hoàng thượng... Hạ Lan công chúa cầu kiến."

Hạ Lan Loan nhìn hắn, một lát sau trấn tĩnh nói: "Hoà thân!"

Tôn Mãnh vỗ bàn đứng bật dậy, đi lại trong nội đường, ngữ khí bạo nổ bất mãn, "Đại ca, chúng ta liều sống liều c·h·ế·t, không ít huynh đệ đã ngã xuống mới đánh được tới đây, giờ bọn họ lại khen ngược, cái gì mà Tạ tướng quân hậu duệ, công lao đều về phía hắn cả!"

Ánh mắt Tiêu Phái lạnh lùng, "Lục đại nhân là cảm thấy, hoàng muội của trẫm không xứng với ngươi?"

Thuận Ý xoay người nhìn Vụ Nguyệt, môi hắn mấp máy, khó nhọc nói: "Công chúa..."

Tiêu Phái tàn nhẫn độc ác, Tạ Vụ Hành thậm chí có thể dùng tính mạng bảo vệ Vụ Nguyệt, nhưng Tiêu Phái sẽ không.

Thấy rõ người trước mắt, ánh mắt nàng lại ảm đảm xuống, tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ mê man, nhẹ giọng gọi: "Ma ma..."

Lục Bức Nghiễn chắp tay, "Vi thần cảm tạ ý tốt của Hoàng thượng."

Lúc này, Vụ Nguyệt đang ở đại lễ đưa tang Tiên đế.

Vụ Nguyệt gật đầu, "Bởi vì hắn, cũng bởi vì ta không thể liên luỵ ngài."

Tiêu Phái đứng trên đài cao, trong mắt là chiến hoả hừng hực, Tiến An nhìn ánh mắt hắn, lệnh thổi kèn hiệu ngừng chiến.

Lan ma ma nghe được tiếng hai người họ thì bừng tỉnh lại từ trong cơn bi thống, bà nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Vụ Nguyệt, nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, hai tròng mắt tan rã dường như không còn phản ứng gì với thế gian, Lan ma ma vội sụp xuống cuống quýt ôm lấy Vụ Nguyệt.

"Thần lo lắng, bọn họ đi khắp nơi bịa đặt Hoàng Thượng g·i·ế·t hại Tiên Đế, lấy việc này đảo loạn dân tâm." Lục Bức Nghiễn nói, hắn nhấn mạnh từng chữ, lúc đầu Lục Bức Nghiễn không tin Tiêu Phái sẽ sát hại Thái tử, g·i·ế·t cha mưu nghịch, nhưng Ấu Đế vô duyên vô cớ bị thiêu c·h·ế·t, nhất định không phải là ngoài ý muốn.

Nhiếp chính? Tiêu Phái khẽ nhếch môi khinh miệt, cái hắn muốn là ngôi vị Hoàng đế.

Triệu Kinh Ngọc càng cúi thấp hơn, "Thần bái kiến Nhiếp chính Vương!"

Không có Tạ Vụ Hành ngăn cản, Tiêu Phái chỉ huy đại quân chủ động đón đầu tấn công phản quân của Triệu Minh, tuy rằng tạm thời chặn được thế tấn công của hắn nhưng mấy chục thành trì vẫn chưa giành lại được, binh lực triều đình tổn thất nặng nề, trận này đánh không tốt.

***

Trình Sĩ Nghị giơ cao cờ xí của Tiêu Phái, hướng về tướng sĩ hô lớn: "Gian hoạn Tạ Vụ Hành nhiễu loạn triều cương, khơi mào chiến sự, hoạ quốc hại dân, các ngươi đều là tướng sĩ của Đại Dận, người các ngươi đối đầu là huyết mạch Hoàng tộc! Hiện giờ gian thần tặc tử đã bị diệt, chúng ta không cần g·i·ế·t hại lẫn nhau nữa, chúng tướng sĩ nghe lệnh ta, nguyện trung thành với Điện hạ, bảo hộ an bình của quốc gia!"

Thành trì Hiệu Châu.

Hắn nói sẽ trở về mà, hắn nói có c·h·ế·t cũng phải về bên cạnh nàng rồi mới c·h·ế·t mà.

Có chuyện rồi, nhất định là có chuyện rồi...

"Không biết Hoàng thượng triệu kiến thần muội là có chuyện gì?" Vụ Nguyệt cúi đầu rũ mắt, nàng sợ một khi mình ngước mắt lên sẽ không nhịn được hận ý trong lòng.

Sắc mặt Lan ma ma cũng trắng bệch, che miệng kêu lên, bước chân bà lảo đảo lùi về phía sau, cả người dường như mất sức, lung lay sắp ngã nhào, Tâm Liên vội vàng đỡ lấy bà.

*

Điện hạ... c·h·ế·t...

Nói không kì quái thì không mấy người tin, nhưng văn võ trong triều không ai dám điều tiếng, trong cung một bên chuẩn bị Quốc tang, một bên may Long bào chuẩn bị cho Tiêu Phái đăng cơ.

Tiếng kèn đột ngột ngừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lan ma ma đau lòng muôn phần nhìn nàng, muốn khuyên nàng mấy câu lại không biết phải nói như nào, chỉ đành xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài.

Dặn chuẩn bị khăn giấy rồi đó nghen~~~~

Hắn kìm nén tâm tình vào điện gặp Tiêu Phái.

Nàng cảm thấy hít thở không thông, miệng lưỡi đắng ngắt, lục phủ ngũ tạng nhói lên từng cơn, nàng ôm ngực ngồi thụp xuống đất.

Mà ấu đế lúc này chỉ là một đứa trẻ còn tập tễnh, ai dám ngăn cản Tiêu Phái vào kinh, cấm quân chưa kịp hành động, Tiêu Phái đã vào đến điện Kim Loan.

Vụ Nguyệt run rẩy, trên mặt trắng bệch không còn giọt máu, Thuận Ý còn nói gì đó mà nàng cũng không còn nghe thấy nữa, tiểu công chúa dùng toàn bộ sức lực toàn thân từ trong cổ họng phát ra thanh âm, "Ngươi... ngươi nói... Tạ Vụ Hành... Tạ Vụ Hành... làm sao?"

Hạ Lan Loan gật đầu thật mạnh, "Ta cũng không đến một mình, sứ thần cầu thân cùng sính lễ đã đến biên quan, ta đi trước một bước mà thôi."

"Không phải đùa." Ngày ấy sau khi Tiêu Phái nói xong hắn cũng không lập tức trả lời, về nhà suy nghĩ mấy ngày, đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, "Công chúa ở trong cung không an toàn, ta chưa chắc đã có thể cho Công chúa vinh hoa phú quý nhưng nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Công chúa bình an."

Trong mắt Lan ma ma tràn ngập khủng hoảng, "Có chuyện rồi!"

Trình Sĩ Nghị quay lại doanh trướng, bắn một mũi tên thủng cờ hiệu quân triều đình, quân hai bên đang chém g·i·ế·t sững sờ dừng lại, trong nháy mắt quân tâm tối loạn, không biết là ai bắt đầu tất cả lần lượt hô lớn,

*

Cho nên khi thấy Tiến An truyền Vụ Nguyệt đến mới vội vàng tới hỏi.

"Công chúa không cần lo, ta dù có c·h·ế·t cũng sẽ về c·h·ế·t bên cạnh nàng." Lời Tạ Vụ Hành nói trước khi bất chợt vọng về bên tai nàng.

Kim Loan điện.

Trong mắt Tiêu Phái tràn đầy khinh thường, xoay người lên ngựa xong lại như bố thí nói: "Phái một đội nhân mã xuống dưới lục soát... Tìm được thì băm thây vạn đoạn!"

Tiêu Phái nắm chặt chén trà trong tay, Uyển Uyển là bởi vì hắn nên mới...

"Tạ Vụ Hành đã đền tội, ai hàng sẽ tha không g·i·ế·t!"

Tạ Vụ Hành ngã xuống vực xong vẫn chưa tìm được xác, có lẽ hắn chưa c·h·ế·t, đúng, hắn đã đáp ứng nàng dù có c·h·ế·t cũng phải về c·h·ế·t bên cạnh nàng, nàng phải đợi hắn trở về.

Quan viên lục tục ra ngoài, Tiêu Phái gọi Lục Bức Nghiễn lại, "Lục khanh."

Tiêu Phái nói tiếp: "Không bằng trẫm tứ hôn Công chúa cho ngươi, thế nào?"

"Báo-------" Thám tử cầm quân báo giục ngựa chạy đến.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đuổi g·i·ế·t Tạ Vụ Hành đến tận vách núi, chính mắt nhìn thấy Tạ Vụ Hành trúng vô số mũi tên trên người rồi ngã xuống vực.

Lục Bức Nghiễn dừng bước, "Hoàng thượng còn có gì phân phó ạ?"

"Tôn Mãnh!" Triệu Minh quát lớn, "Nếu không phải tiên sinh vẫn luôn âm thầm báo tin, đưa tới kế sách chúng ta có thể đánh tới nơi này không, trung thành với lương tướng như Tạ gia, là vinh quanh của chúng ta!"

Bà hối hận rồi, lúc trước dù có c·h·ế·t bà cũng không nên nói ra thân phận của Điện hạ, như vậy hắn cũng sẽ không vì phục quốc mà mất mạng.

Vụ Nguyệt không dám nghĩ nữa, nàng đè nén tâm trạng nói: "Hoàng tẩu vẫn luôn ốm bệnh, biến cố ở bãi săn tẩu ấy chịu không ít đả kích, càng về sau lại càng buồn bực không vui... chỉ e là tích tụ quá mức, không chịu nổi nên luẩn quẩn trong lòng."

Tiểu công chúa theo Tiến An đi vào Dưỡng Tâm điện, Tiêu Phái ngồi sau án thư xem tấu chương, nàng đi lên trước khom người hành lễ, "Bái kiến Hoàng Thượng."

Lan ma ma không đành lòng, sao còn có khả năng trở về chứ, bà muốn khuyên nhưng Vụ Nguyệt đã nóng nảy ngăn lại, "Hắn nhất định sẽ trở về."

"Ma ma... vừa rồi là tiếng gì vậy ạ?" Vụ Nguyệt bất an hỏi.

Nàng nhìn hồi lâu, rồi cúi xuống vùi mặt vào khuỷu tay, bàn tay siết chặt nắm chặt con hạc.

***

Nàng ngồi dậy bước nhanh đi ra ngoài điện thì gặp Lan ma ma sắc mặt kích động cũng chạy về phía nàng.

Binh lính hai bên trái phải dần mất đi danh giới, tất cả đều hướng về phía Tiêu Phái quỳ lạy: "Mạt tướng nguyện nghe Điện hạ thống soái."

Tiểu công chúa cố hít từng hơi thở nhưng đổi lại chỉ là sự đau đớn lan tràn, nàng gian nan th* d*c từng cơn.

Hạ Lan Loan đón ánh mắt Tiêu Phái tiếp tục nói, "Ta thay mặt Nguyệt Di muốn cầu thân Ngũ công chúa!"

Trường kì chiến tranh chỉ tổ hao tổn tài lực triều đình, Tiêu Phái ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này cũng sứt đầu mẻ trán, càng không rảnh phân thân đi quản chuyện khác.

Tiêu Phái nhìn nàng, "Ngũ hoàng muội không cần khẩn trương, trẫm biết trước đây Tạ Vụ Hành là thái giám bên cạnh muội, hắn tuy tội ác ngập trời nhưng muội vô tội."

Tiến An gật đầu bước nhanh về phía Vụ Nguyệt, "Công chúa."

Có một người mở đầu, tiếp sau đó là ngàn vạn thanh âm đáp lại.

Lục Bức Nghiễn trầm mặc lúc lâu, chua xót cười, "Bởi vì Tạ Vụ Hành sao?"

"Hòa thân?" Tiêu Phái hỏi lại.

Quan viên đứng thành hàng hai bên, thần sắc nghiêm nghị đối mặt với Tiêu Phái vừa trở về, những người lúc trước ủng hộ Tạ Vụ Hành giờ đây đều cúi đầu thật sâu, toàn thân run rẩy không thôi.

"Dạ!"

Vụ Nguyệt đang rót trà thì sững lại, mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Lục đại nhân đừng nói đùa."

"Công chúa... đừng đi...!" Lan ma ma phản ứng kịp vội đuổi theo.

Lục Bức Nghiễn dừng một chút đáp, "Vâng."

Hạ Lan Loan vào kinh liền giục ngựa chạy thẳng đến cửa cung, khi nàng đến trước Ngự thư phòng diện thánh vẫn còn đang thở gấp.

"Nếu Hoàng thượng đáp ứng, Nguyệt Di sẵn sàng cấp binh cho Hoàng thượng mượn, giúp Hoàng thượng tiêu diệt phản quân!"

Tiêu Phái nhíu mày, việc này hắn đã biết: "Kẻ khởi xướng chính là Triệu Minh, hiện tại lại dùng tên tuổi của người khác, chỉ e bên trong nội bộ có loạn."

"Chuyện tương lai, để tương lai nói." Triệu Minh vỗ vai hắn, trong mắt xẹt qua một tia ý vị không rõ.

Ngàn vạn tướng sĩ im lặng, chỉ có hơi thở nặng nhọc cùng tiếng r*n r* thống khổ. Một lúc lâu sau, bất chợt trong đám người có tiếng hô lớn: "Không sai! Gian thần loạn triều cương, Tam hoàng tử mới là thiên mệnh, chúng ta đều nguyện trung thành với Tam hoàng tử."

Thuận Ý cùng Tâm Đàn đầy bụng đề phòng canh chừng trước cửa, cấm quân cũng chỉ đứng ngoài không xông vào.

"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt mím môi, trong lòng nàng cảm động, nhưng nàng không thể đồng ý.

Nơi vách núi gió cuồng loạn thổi như những lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, Tiêu Phái đứng từ trên nhìn chằm chằm xuống dưới.

Đêm khuya ba ngày sau, Vĩnh Tú điện nơi Ấu Đế ở bất chợt xảy ra hoả hoạn, lửa bốc cao tận trời cháy suốt một đêm, vì cứu giá chậm trễ, Ấu Đế không chạy thoát được, bất hạnh bị thiêu c·h·ế·t.

Tiêu Phái nhìn Hạ Lan Loan, "Hạ Lan công chúa một mình một ngựa vạn dặm xa xôi vào kinh, không biết là có chuyện gì?"

Ánh mắt này làm Vụ Nguyệt kinh hãi.

*

Tạ Vụ Hành đã trừ khử, nhưng vẫn còn một Triệu Minh lòng dạ khó lường, từ khi khai chiến đến nay, triều đình tổn thất mất một nửa binh lựa, hắn cần bổ sung để đối phó với địch.

Lục Bức Nghiễn cùng Tiêu Phái đều sửng sốt.

Triệu Kinh Ngọc dẫn đầu bước ra, chắp tay nói: "Vạn hạnh nhờ Điện hạ vì Triều đình mà diệt trừ gian nịnh, hiện giờ việc cấp bách là đánh lui phản quân của Triệu Minh, Bệ hạ tuổi nhỏ không thể nắm quyền, thần khẩn cầu Điện hạ nhiếp chính, vì bình an của xã tắc."

Tiêu Phái là người nhạy bén, lại kết hợp với chuyện lúc trước hắn nghe được Lục Bức Nghiễn thích Vụ Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh chợt loé, rồi khôi phục lại như thường, người có nhược điểm mới thật dễ khống chế.

"Vi thần nhận được tin, Tạ tướng quân tiền triều vẫn luôn được bá tính kính trọng, phản quân thả ra tin tức hậu duệ Tạ tướng quân còn sống, bọn họ khởi nghĩa là theo dưới trướng hậu duệ Tạ tướng quân, rất nhiều bá tính đã tự nguyện gia nhập nghĩa quân."

Vụ Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ma ma, con không sao."

*

Hai người ngồi lặng yên hồi lâu, Lục Bức Nghiễn đứng dậy cáo từ.

Vụ Nguyệt gối lên cánh tay ngồi bần thần trước cửa sổ, nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hơi giật mình, ngay sau đó toàn thân chợt lạnh lẽo, có một cảm giác kinh hãi không thôi.

Lục Bức Nghiễn cũng không quanh co lòng vòng, "Công chúa có nguyện ý gả cho ta không?"

Nàng mặc một bộ y phục trắng, khuôn mặt tiều tuỵ ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay gầy yếu, nàng cúi đầu đi trong đám người, đưa linh cữu Tiên đế một đoạn đường.

Ngực nàng thịch một tiếng, lúc trước Tiêu Phái chỉ là Hoàng tử đã nhất quyết không buông tha cho Hoàng tẩu, chứ đừng nói đến hiện tại, nếu hắn biết Hoàng tẩu chưa c·h·ế·t...

Thanh âm này bà từng nghe qua, lúc trước khi phản quân của Tiêu Lâm tiến vào Hoàng cung, tiếng kèn này được thổi cả một đêm, phản quân cũng g·i·ế·t chóc cả một đêm...

Vụ Nguyệt cắn chặt răng, hận không thể nhào lên liều mạng với hắn, g·i·ế·t hắn, như nào mới có thể g·i·ế·t hắn!

*

"Truyền!" Tiêu Phái nói.

Khi còn sống, người ta kiêng kị nhất là lúc c·h·ế·t không được chôn cất tử tế.

Mùi máu tanh trong miệng làm Vụ Nguyệt bình tĩnh lại, Tạ Vụ Hành dùng hết sức che chở nàng, nàng không thể uổng phí khổ tâm của hắn, hơn nữa còn có Lan ma ma, Vân nương nương cùng toàn bộ người trong Chiếu Nguyệt lâu cần nàng bảo vệ.

Vụ Nguyệt bất chấp tất cả, nàng cần phải biết, vội vàng chạy ra cửa cung.

Lục Bức Nghiễn không nói gì, cất bước rời đi.

Tôn Mãnh hít một hơi, "Tất cả ta đều nghe đại ca, cũng chỉ phục đại ca, nếu tương lai tên họ Tạ kia mặt mũi cũng không lộ ra mà vẫn muốn chiếm hời của chúng ta thì Tôn Mãnh ta nhất định sẽ không đáp ứng."

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên bên ngoài dồn dập vô số tiếng bước chân, là cấm vệ quân, bọn họ tản đi khắp nơi trong hoàng cung, bao vây từng cung một, bao gồm cả Chiếu Nguyệt lâu.

Thuận Ý cùng Tâm Đàn biến sắc, vội vàng ngồi xuống nhìn nàng, "Công chúa!"

Đứa nhỏ mới còn tập tễnh hắn cũng hạ thủ được, làm những chuyện đó thì cũng chẳng có gì lạ.

Vòng qua bình phòng, Vụ Nguyệt gặp Lục Bức Nghiễn đi từ ngoài vào, Lục Bức Nghiễn rõ ràng hơi sửng sốt, thấy nàng không sao thì thả lỏng, hắn chắp tay nói: "Bái kiến Công chúa."

Hạ Lan Loan?

"Tạ Vụ Hành đã đền tội, ai hàng sẽ tha không g·i·ế·t!"

"Hiện tại quan trọng nhất là lật đổ Tiêu tặc, nghiệp lớn chưa thành, ngươi muốn chúng ta nội loạn trước? Ngươi nếu không phục, thì chức Thống soái này ta nhường ngươi làm!" Triệu Minh quát, lời trong lời ngoài đều là vì đại nghĩa.

Sắc mặt Tiêu Phái đột nhiên trầm xuống.

Đỉnh đầu bất chợt được vỗ nhẹ nhàng, Vụ Nguyệt căng thẳng giật mình ngẩng đầu lên, miệng bật thốt, "Tạ Vụ Hành!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hắn cũng nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, nàng vì muốn trốn hắn, ánh mắt Tiêu Phái tối lại.

Hắn nhảy xuống ngựa chạy đến trước đài cao, "Bẩm Điện hạ, Triệu Minh cùng phản quân đã đoạt được Hiển Châu!"

Thậm chí ngay cả xác cũng không tìm được, cũng không ai quan tâm đi tìm, cứ như vậy c·h·ế·t... (đọc tại Qidian-VP.com)

Người hô càng ngày càng nhiều, tiếng sau cao hơn tiếng trước át cả tiếng chém g·i·ế·t trên chiến trường, Chủ tướng bị g·i·ế·t, quân tâm đại loạn, sự sợ hãi cùng khủng hoảng lan tràn trong lòng mỗi người, thậm chí đã có những người bỏ vũ khí chủ động xin hàng.

Thuận Ý chạy ngược từ ngoài vào, "Công chúa... không thể ra ngoài!"

Nàng nhìn Lục Bức Nghiễn, giống như lúc trước trả lại hắn khuyên tai, "Xin lỗi, Lục đại nhân."

Đầu màu xuân tuyết vẫn bay lả tả, Vụ Nguyệt thất thần nhìn chạc cây bị tuyết đọng bên ngoài, con hạc gỗ lúc trước Tạ Vụ Hành tặng nàng yên lặng nằm trong lòng bàn tay.

Tiêu Phái thống lĩnh đại quân, đem theo tin Tạ Vụ Hành tử trận, một đường chạy thẳng về kinh, Đại quân vây hãm Hoàng thành, trong triều lúc này mới biết tin Tạ Vụ Hành đã thua trận.

Ánh mắt nàng hơi hoảng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiến An, thanh âm lãnh đạm: "Chuyện gì?"

Vụ Nguyệt uốn gối cáo lui, "Thần muội cáo lui."

"Lục đại nhân, mời ngồi." Vụ Nguyệt dẫn Lục Bức Nghiễn vào đình hóng gió, nàng cười hỏi: "Không biết Lục đại nhân tìm ta có chuyện gì?"

Hạ triều, Tiêu Phái ở Ngự thư phòng cùng đám người Triệu Kinh Ngọc trao đổi chiến sự, hiện tại quân triều đình không đánh lui được phản quân, phản quân cũng hung hãn, muốn trong thời gian ngắn giành được thắng lợi là không thể nào, nhưng càng kéo dài thời gian thế cục càng khó lường.

Vụ Nguyệt nghe Lan ma ma nói ba chữ kia, nước mắt bất giấc lặng yên rơi xuống, từ ác mộng đêm đó, nàng vẫn luôn sợ hãi, giống như một điềm báo trước.

Cái gì mà lòng mang thiên hạ, vì đại nghĩa, ban đầu có lẽ là như vậy nhưng một khi đã thật sự cầm quyền liệu có mấy ai giữ được sơ tâm, Tiêu Phái khinh thường cười nhạo.

Vụ Nguyệt cuộn người lại, tay nàng ôm lấy vai mình, lạnh quá... vẫn rất lạnh...

Tiêu Phái hỏi hắn, "Chuyện lần trước trẫm hỏi ngươi, suy nghĩ thế nào rồi?"

Lục Bức Nghiễn mím môi, hắn cự tuyệt tứ hôn tất nhiên chọc Tiêu Phái tức giận, nếu để hắn dò hỏi Vụ Nguyệt biết được nàng cùng Tạ Vụ Hành có quan hệ khác, tuy rằng Tạ Vụ Hành đã c·h·ế·t nhưng cũng chưa chắc sẽ không giận c·h·ó đánh mèo Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt nắm chặt bàn tay rũ trong tay áo, "Ta biết rồi."

Tiêu Phái cười nói: "Lục khanh chưa thành thân đúng không nhỉ?"

Lục Bức Nghiễn tiếp tục: "Thần cho rằng, điều thiết yếu hiện tại là Hoàng thượng cần làm an ổn dân tâm."

Tiến An cong eo đáp, "Hoàng Thượng mời Công quá qua một chuyến."

Hai tay hắn siết chặt, Vụ Nguyệt nhìn như không có việc gì nhưng trước kia trong mắt nàng luôn có ánh sáng lấp lánh, sau khi Tạ Vụ Hành c·h·ế·t, lại chưa từng sáng lên.

"Con còn phải chờ Tạ Vụ Hành trở về."

Tiêu Phái gật đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm, lơ đãng hỏi: "Trẫm nghe nói muội cùng Cố Ý Uyển qua lại rất tốt, vì sao nàng ta lại tự sát?"

Chương 94: Tử trận

Vụ Nguyệt nắm lấy Thuận Ý, lệ rơi đầy mặt kích động hỏi, "Xảy ra chuyện gì?!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Tử trận