0
Lạc Quốc, Giang Thành
Giang Thành của Lạc Quốc vốn nổi tiếng là thành phố có rất nhiều biển đảo đẹp nổi tiếng trên thế giới. Thế nên mỗi năm lượng khách trong nước và quốc tế đổ về nơi đây du lịch là rất lớn và tương đối nhộn nhịp. Khiến Giang Thành trở thành 1 trong những thành phố kinh tế sung túc và đông đúc dân cư hơn so với các thành phố lân cận.
Kinh Doanh khách sạn là hình thức phát triển kinh tế phổ biến của thành phố du lịch biển này. Người dân nơi này mặc định với nhau, chỉ cần làm lụng tích cóp đến khi về già mở được 1 khách sạn ở thành phố Giang Thành thì nửa đời sau và con cái chỉ cần không phá gia thì có thể sung túc sống qua ngày mà không phải lo nghĩ.
Lê Minh cũng là 1 người thừa kế như thế, khách sạn Hồng Phúc của hắn nằm liền kề bên cạnh bến tàu. Mỗi năm lượng khách đến ở khách sạn của hắn khá nhiều nên kinh tế của hắn tương đối dư dả, ổn ổn là 1 người tương đối giàu có trong thành phố. Khách sạn này là hắn thừa kế từ cha mẹ già của mình đã mất từ hơn 2 năm trước.
Cha mẹ của Lê Minh về già mới sinh được 1 mụn con nên rất yêu thương và cố sức dạy dỗ hắn rất tốt. Tuy nhiên tính tình hắn từ nhỏ rất kiệm lời và rất ngại giao tiếp với mọi người xung quanh. Nên đến khi gần 30 tuổi thì số lượng bạn bè thân thiết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, sở thích lớn nhất của hắn là ở nhà đọc sách và chăm chút cá cảnh, cây kiểng mà hắn trồng trên sân thượng. Là 1 cái trạch nam điển hình trong tiểu thuyết.
Cha mẹ của hắn cũng từng rất nhiều lần mai mối cho hắn 1 người vợ, cốt cũng chỉ mong những năm tháng cuối đời hy vọng được bồng bế cháu trên tay. Với gia thế và gương mặt đẹp trai, tính tình thì không có khiếm khuyết gì, có rất nhiều cô gái trẻ đẹp cũng rất thích hắn. Nhưng bởi khả năng giao tiếp kém cùng với tính tình trầm mặc của mình, nên sau nhiều lần hẹn hò đều không có kết quả. Dần dà cha mẹ của hắn cũng thôi không cưỡng cầu gì nữa, chỉ cần hắn sống hạnh phúc vô lo, vô nghĩ là cã 2 đã hài lòng.
Lê Minh lúc này đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên quầy lể tân xem cuốn sách mà hắn vừa mới mua vài ngày trước thì bỗng 1 mùi hương nứt mũi thoang thoảng bay đến. Khi hắn ngẩng đầu thì 1 hình bóng cao lớn đồ sộ đang đứng trước mặt, đẩy 1 dĩa nuôi xào bò thơm phức về phía hắn
- Minh à, chú Thạch làm bữa ăn sáng cho cháu đây.
Người đến là chú Thạch, đầu bếp của khách sạn này. Chú Thạch tuổi trẻ từng đi lính trong q·uân đ·ội, là 1 người bạn rất thân của lão cha Lê Minh. Đến khi xuất ngũ, từng làm rất nhiều nghề từ đồ tể cho đến đầu bếp trong nhiều quán ăn ở Kinh Đô. Tuy làm lụng siêng năng, nhưng hoàn cảnh gia đình luôn nghèo khó, thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc. Cũng vì lẻ đó mà vợ cũng bỏ ông ta cùng đứa con nhỏ mà đi, để 1 mình chú Thạch vò võ gà trống nuôi con. Đến năm 40 tuổi thì biến cố tiếp tục ập đến, tại nạn xe đã c·ướp đi đứa con, người thân duy nhất của ông ta. Từ đó chú Thạch mỗi ngày đều sống trong đau khổ, quanh năm mượn rượu giải sầu. Cuộc sống bất đắc chí như vậy chỉ kết thúc khi gặp lại lão cha của Lê Minh. Được lời khuyên nhủ của bàn mình, chú Thạch về làm đầu bếp cho khách sạn Hồng Phúc đến nay cũng đã hơn 20 năm. Chứng kiến Lê Minh từ nhỏ lớn lên, nên chú Thạch cũng dành rất nhiều tình cảm cho hắn, xem hắn như con ruột.
- Chú Thạch, vẫn còn sớm chú nghỉ ngơi cho tốt. Mai mốt không cần thức sớm để nấu ăn cho con đâu. Giờ này con chỉ muốn lên phòng ngủ 1 giấc đến trưa mà thôi.
- Đâu có được, thằng nhóc này. Bỏ bữa thường xuyên có hại đến sức khỏe. Cha con mất rồi, chú không chăm sóc tốt cho con mai mốt xuống dưới kia làm sao ăn nói với lão cha của con hả?
Chú Thạch làm vẻ mặt tức giận khiển trách rồi nhìn chằm chằm lấy hắn nhướng nhướng mài ra hiệu chỉ chỉ về đĩa nuôi xào. Khiến hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lên dĩa nuôi xào mà chằm chậm ăn lấy.
- Minh nè, chú thấy con nên tuyển thêm 1 lể tân trực ca tối cũng không tốn thêm bao nhiêu tiền. Con cứ thức hoài thế này cũng ảnh hưởng đến cơ thể của mình nha.
Vừa nhai nhốp nhép dĩa nuôi hắn vừa nhìn lên trả lời
- Tháng này đang vào thời điểm áp thấp nhiệt đới, lượng khách giảm đi nhiều. Con thấy không cần thiết phải tuyển thêm người làm gì. Với lại con đang rảnh rỗi, không làm gì người của con sắp mục đi mất rồi...
- Được rồi, không nói với thằng chó con ki bo nhà mày nữa. Khuyên không vô...
Mắng rồi, chú Thạch ngồi đó mồi một điếu thuốc rồi nhìn lấy hắn ăn 1 cách yêu thương.
- Oa... ông chủ. Bữa nay mưa quá, ta đến trể 1 chút...
Lúc này có 1 thiếu nữ xinh đẹp từ bên ngoài hớt ha hớt hãi chạy vào, trên mái tóc còn vương chút nước mưa.
-Ca làm việc 6h30, đến 7h mới đến, trừ vào tiền lương tháng này.
Lê Minh dùng khăn lau đi nước sốt bò còn dính trên miệng giả vờ nghiêm khắc. Cô gái chợt lè lưỡi vội chạy đến phía sau bóp bóp lấy vai của hắn nhẹ giọng năn nỉ
- Ông chủ đại nhân đại lượng, tha cho kẻ làm công vất vả a.
Lê Minh lúc này chợt dừng lại xoay người búng lấy trán của cô ta trách mắng.
- Đừng có đổ tại trời mưa, tháng này đi trể không 4 thì cũng 5, 6 lần. Thức khuya chơi game đến khuya rồi thức không nổi chứ gì...
Cô gái lè lưỡi gãi gãi lấy đầu đứng đó, 2 mắt rưng rưng nhìn lấy hắn tỏ vẻ vô tội trông đáng yêu vô cùng.
- Được rồi lần này tha cho, anh lên phòng ngủ. Có 1 khách phòng 304 trưa nay sẽ trả phòng ra bến tàu. Gần đến giờ em nhờ lau công vào dọn dẹp phòng đó giúp anh nhé.
Nói rồi Lê Minh đứng dậy bước về hướng cầu thang trong ánh mắt dõi theo của cô gái nhỏ.
- Mê rồi chứ gì, có cần chú làm mai cho không?
Chú Thạch ngồi đó thấy 1 màn này thì cười trêu chọc. Làm cô gái 2 má đỏ bừng rồi mắc cở đấm đấm vào vai ông chú.
- Chú Thạch đừng có chọc con...
Nói rồi chú Thạch cũng cười ha hả mà đi vào bếp
- Chú còn làm dư 1 dĩa nuôi xào bò, chú mang lên cho con ăn sáng luôn nhé.
Nghe có ăn ngon, cô gái gật đầu như đánh trống bỏi. Đến khi chú Thạch khuất bóng, cô gái mới thì thầm.
- Phải chi ông chủ mà để ý đến mình thì tốt quá rồi.
...
Bước vào phòng, Lê Minh vươn vai 1 cách lười biếng toang bước đến giường nằm xuống thì trong góc phòng tiếng quẩy nước vang lên. 1 chỉ cá Koi bướm trong bể kiếng nơi góc phòng đang quẩy nước thu hút sự chú ý của hắn.
- Được rồi, suýt chút nữa thì quên cho tên tham ăn nhà ngươi ăn.
Nói rồi hắn bước lại hồ kiếng trên tay là 1 hộp thức ăn. Vừa thả thức ăn hắn còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt lấy đầu cá 1 chút. Chỉ cá Koi này hắn được mẹ mua cho từ lúc sinh nhật 10 tuổi, nuôi đến nay đã ngót nghét 20 năm, từ lúc nó nhỏ bằng bàn tay đến nay thì đã to gần bằng bắp đùi, 1 mực rất quấn chủ và nghe lời. Được hắn cho ăn no, chỉ cá vui vẻ bơi bơi xung quanh tay hắn tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
Chơi đùa cùng chỉ cá trắng 1 chút, nhận thấy căn phòng hơi tối, hắn bước đến cửa sổ kéo rèm ra. Nhưng ngoài trời lúc này cũng chẳng sáng hơn là bao, khắp bầu trời là 1 rạng đỏ, trên cao những cuộn mây đang quặn lấy nhau, khiến khung cảnh buổi sáng trong chẳng khác gì buổi chiều tối.
- Thời tiết dạo gần đây có chút kì lạ, có lẽ năm nay sẽ có bão lớn.
Bất chợt những áng mấy trên cao quặn lại với nhau theo 1 tiết tấu gấp gáp hơn, sấm sét đánh xuống không ngừng. Một cơn gió cuốn theo cát bụi cuốn vù lấy xung quanh, mặt đất bắt đầu rung động mạnh. Bất ngờ Lê Minh chợt té rầm xuống nền đất, khi hắn chưa định hình mọi việc, không khí xung quanh lúc này như bị rút sạch, khiến hắn thoi thóp khó thở, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.