0
'' Hung Bi ''
'' Bia mộ hình thành từ cảm xúc tiêu cực của La Hủ. Là hạch tâm huyễn vực, cũng là nơi ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của La Hủ. Hung Thú không thể rời đi phạm vị huyễn vực của bia mộ.''
'' Bia mộ vì hung thú mà sinh. Một khi bia mộ vở, hung thú cũng sẽ vẫn lạc. ''
Nhìn chiếc bia mộ cao chừng 1m đang không ngừng bốc lên từng cổ khói đen lãng đãng nơi xa, Lê Minh không khỏi có chút trầm ngâm. Hắn chậm rãi quay sang nhìn về phía cậu bé
- Qủa thật đánh vở cái bia mộ kia là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng ta thiện chí nhắc nhở ngươi. Bia mộ kia 1 khi vở nát thì con La Hủ bạn ngươi cũng sẽ c·hôn v·ùi cùng với nó.
Cậu bé cúi đầu, ánh mắt thoáng hiện chút bi thương.
- Cháu đã biết trước việc này... trước khi bị biến thành La Hủ. Linh hồn của Vằn nhờ cháu giải thoát nó khỏi tình cảnh này.
Lê Minh gật đầu không dây dưa trên vấn đề này quá lâu. Bởi dù cậu bé có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để đánh vở tấm Hung Bia kia, bởi đó là con đường duy nhất để hắn có thể thoát thân khỏi Huyễn Vực này.
- Nhưng có chút khó giải quyết, làm sao xử lý 2 con Trành Qủy kia.
Lê Minh vuốt vuốt cằm nhìn về 2 con vật to lớn đang đứng xung quanh tấm bia mộ. Đó là 2 con Trành Qủy mang hình hài 1 con voi và 1 con gấu nâu cực lỳ to lớn.
- Việc này chú cứ để cháu...
Nói rồi cậu bé 1 cánh tay nhấc lên chạm vào người Lê Minh rồi nhắm mắt lại. Hình thể nhỏ bé bắt đầu lớn dần, ngũ quan dần dần cũng biến dạng, thoáng chốc trở thành 1 người đàn ông cao lớn vạm vỡ với gương mặt ánh tuấn giống Lê Minh y như đúc
- Chú thấy cháu thế nào, có sơ hở gì không?
Cậu bé Lâm trong hình hài Lê Minh vui vẻ ưởn lấy ngực ngẩng cao đầu tự đắc nhìn về phía hắn.
- Qủa thật rất giống không nhận ra chút sơ hở nào a...
Lê Minh vừa quan sát vừa tấm tắc khen ngợi, khiến cậu bé càng vui vẻ hơn.
- Bây giờ cháu ra ngoài dẫn dụ 2 đầu Trành Qủy kia, để chú có thể tranh thủ thời gian phá hủy Hung Bi.
Nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ đang không ngừng bốc lên những làn khói đen mang theo khí tức tà ác Lê Minh chầm chậm gật đầu. Bất chợt thấy nấm đấm của cậu bé đưa ra về phía trước.
- Cụng tay cùng cố gắng...
Chỉ thấy gương mặt cậu bé mỉm cười tươi tắn, dáng vẻ ngây thơ thiện lương. Nhìn một màn này khiến Lê Minh không khỏi lắc lắc đầu cười, nhưng cũng hùa theo cum tay cụng vào nấm đấm của cậu.
- Ngươi phải cẩn thận nhé...
- Cháu đã biết... giờ thì cháu đi đây.
Vừa dứt lời, cậu bé không chút chần chừ lao thẳng về phía trước 2 cánh tay không ngừng huơ hoáng trên không trung.
- Ta ở đây, voi ngốc, gấu béo... ta ở đây... có giỏi lại bắt ta nha...
Đang bất động đứng cạnh bia đá, nhìn thấy hình bóng Lê Minh lao v·út tới, không ngừng đứng trước mặt huơ tay múa chân khiến 2 con Trành Qủy vô cùng phẫn nộ. Chúng thét dài, 2 mắt đỏ ngầu thân hình khổng lồ nhanh chóng lao theo.
- Éc... é....
- Grừ... Grào...
Cùng với tiếng kêu của 2 con Trành Qủy, các ngõ ngách trong ngôi làng cũng đồng loạt vang lên tiếng rít gào của những con Trành Qủy khác, chúng từ trong các ngóc ngách quanh làng đổ xô lao ra. Nhanh chóng kéo về hướng cậu bé Lâm hết lớp này đến lớp khác. Không khí im ắng hiếm hoi nhanh chóng bị phá vở 1 lần nữa.
Cậu bé Lâm trong hình bóng Lê Minh không chút hoảng loạn, cậu nhanh chóng né đi đòn công kích từ chiếc vòi của voi lớn quất tới, rồi lộn mèo 1 vòng nhanh chóng trượt dài về 1 con ngõ nhỏ. Thân ảnh khéo léo như 1 con thỏ rừng chạy vào mất hút bên trong con ngõ, vừa chạy cậu không ngừng huơ tay múa chân, reo lên liên hồi.
- Ta ở đây... lũ Trành Qủy ngu ngốc... tới bắt ta a....
Ngời trong bụi rậm, thấy lần lượt từng hàng Trành Qủy bị dẫn dụ đi xa, tấm bia đá giờ phút này trơ trọi không một ai canh gác. Lê Minh lúc này cũng hành động, hắn nhanh chóng lao về phía tấm Hung bi như 1 viên đạn. Không có bất cứ 1 lời dư thừa nào, hắn dùng toàn lực vung nấm đấm cực mạnh về phía tấm bia đá.
- Bành...
Âm thanh vang dội phát ra, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho trong mắt Lê Minh không khỏi co rụt lại. Cơ thể hắn nhiều tuần liền dưới tác dụng của thịt dị thú bồi bổ, da xương đã cứng như sắt thép. Cộng với lực đạo khủng kh·iếp không kém gì những con Zombie đã hóa xanh.
Với lực đạo và độ rắn chắc của xương cốt, hắn tin chắc bản thân có thể đánh cong cả sắt thép, nhưng lại không thể trong 1 chiêu đánh tan được tấm bia đá trông có phần cũ kỷ này. Ngược lại còn làm nắm đấm của hắn tóe máu, lưu lại 1 vật máu đỏ trên tấm Hung Bi. Nhưng không phải hoàn toàn không chút hiệu quả
- Rắc...
Một tiếng vang giòn khe khẻ phát ra, tấm bia đá bắt đầu xuất hiện 1 vết rạn nhỏ...
- Rống...
Cùng với vết rạn vừa xuất hiện, 1 tiếng rống thống khổ của La Hủ vang lên từ phía xa xa, huyễn vực bắt đầu nhộn nhạo, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển không ngừng.
'' Có hiệu quả...''
Lê Minh không do dự thêm, hắn liên tiếp vung lên 3 bốn nắm đấm toàn lực về phía bia đá.
- Bành... bành... bành...
Âm thanh như giã gạo vang lên liên hồi, mặc cho 2 tay của hắn đã tóe máu, nhuộm hồng cả tấm Hung Bi. Vết rạn nứt từ tấm bia đá không ngừng được mở rộng, phía xa La Hủ không ngừng gào thét trong đau đớn.
Lúc này 2 cánh tay của Lê Minh gần như vở nát, máu tươi đỏ thẫm nhiễu xuống đất từng giọt, tấm bia đá vồn một màu đen cũng đã nhuộm lên 1 màu đỏ máu, có những nơi máu tươi chảy dài vào các vết nứt của Hung Bi không ngừng thẩm thấu vào trong.
Lê Minh giờ phút này cũng không còn thời gian để tâm đến thương thế trên 2 cánh tay, hắn không ngừng liên tiếp vung nấm đấm mạnh hơn về phía bia đá, bởi xung quanh hắn từng tiếng thét phẫn nộ của lũ Trành Qủy các lúc càng tiến đến gần.
Tấm bia đá giờ khắc này cũng đã thê thảm không chịu nổi, nhiều nơi nứt vở rớt ra ngoài, giữa tấm bia đá chữ Hung cũng đã rạn nứt nhiều nơi, giống như chỉ cần 1 lực v·a c·hạm nhẹ nữa thôi, nó hoàn toàn sẽ vở vụn. Lê Minh giơ cao nắm đấm, dự định dùng 1 đòn cuối cùng kết liễu bia đá.
Bất chợt cánh tay của hắn bị nắm chặt, vừa quay đầu đã thấy 1 đầu Trành Qủy 2 mắt đỏ ngầu tức giận thét về phía hắn, cố gắng vùng vẫy thoát ra, thì chân, bả vai, eo và lưng cũng đã bị ba bốn đầu Trành Qủy khác đến sau khóa chặt. Vũng vẫy trong tuyệt vọng mà không thể thoát ra. Dần dần cơ thể Lê Minh, bị hơn chục đầu trành quỷ cuốn vào mất dạng.
- Bành...
Tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc, thì từ đằng sau 1 thân ảnh bước ra. Đó là cậu bé Lâm giờ phút này đã trở về hình dạng ban đầu. Cơ thể của cậu cũng đã chật vật vô cùng, quần áo bị xé nát, trên người đầy vết răng và vết cào cấu, thân ảnh có chút mơ hồ dường như 1 cơn gió thổi cũng có thể khiến cậu tan biến.
Đòn đánh cuối cùng lên tấm bia đá đến từ Lâm, bia đá lúc này cũng đã triệt để vở nát.
- Rống....gggggg
Ngoài xa tiếng thét của La Hủ cũng dần dần nhỏ đi rồi tắt ngấm, huyễn vực cũng bắt đầu vặn vẹo, khung cảnh dần dần thay đổi. Hình ảnh thôn làng ban đầu cũng bắt đầu uốn éo phai mờ đi, biến ra chân diện mục là 1 cánh rừng với cây cối rậm rạp. Lũ Trành Qủy đang đè chặt trên người Lê Minh cũng dần dần tan biến, khiến thân ảnh của hắn lộ diện, tấm áo Chuyên Dã rách toạc không còn hình dáng, cơ thể nhiều chổ thấm đẫm máu tươi, hắn mệt mỏi nằm trên mặt đất không ngừng thở gấp, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng.
- Chú... chú không sao chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Lâm vội vàng chạy đến hỏi han. Chỉ thấy hắn không nói không rằng đưa nấm tay đã vở nát về phía trước. Cậu bé Lâm mở to mắt thoáng chút bất ngờ, rồi mỉm cười, nước mắt cũng bắt đầu rơi đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào nấm đấm của hắn.
- Khóc cái gì mà khóc... ngươi đã làm rất tốt rồi...
Cả 2 lúc này hoàn toàn không nhận ra, từ tấm Hung Bi vở nát, những mảnh vở dần dần tan biến thành 1 cổ khói đen.
Cổ khói đen không ngừng thẩm thấu xuống mặt đất, rồi như bị thu hút, nó không ngừng từ mặt đất, được lôi kéo thẩm thấu tiến dần vào cơ thể Lê Minh đang nằm phía xa.