0
Sau khi tắm rửa, Lê Minh trong nhà vệ sinh đang thảnh thơi cạo đi lớp râu rậm trên gương mặt. Hàm râu đã vài tháng chưa cạo khiến gương mặt cảm giác có chút nặng nề.
Nhìn vào gương mặt trong gương sạch sẽ nhẵn nhụi, khiến Lê Minh cảm thấy vô cùng dể chịu. Cảm giác gương mặt cũng mát mẻ tươi mới hơn rất nhiều.
Bước ra phong khách, nhìn thấy bóng dáng 1 người con gái đang cô đơn ngồi quay lưng về phía mình, lặng im nhìn quan cảnh huyện thành qua lớp cửa sổ. Lê Minh có chút bối rối lặng yên, hắn không biết tiến đến bắt chuyện thế nào cho phải, sau khi biết được trải nghiệm đáng thương của cô gái.
Trần Gia Linh năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp học viện cảnh sát loại giỏi vào 1 năm trước. Cô ấy được phân công nhận nhiệm vụ ở Hà Thành, một thành phố nằm cách Vĩnh Huyện nơi cô sinh ra hơn 300 km.
Giỏi giang, xinh đẹp lại có khả năng giao tiếp tốt với đồng nghiệp. Cô rất được đồng đội quý mến và sớm trở thành bông hoa đẹp nhất cục bảo an của Hà Thành.
Tưởng chừng một tương lai xán lạ sẽ mở ra, Gia Linh sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp và trôi qua trong êm đềm thì biến cố mạt thế bất thình lình ập đến. Toàn bộ người trong thành phố hơn phân nữa bị biến đổi thành Zombie tàn sát ăn thịt khắp nơi.
Ngay chính cơ quan của cô, những đồng đội mà cô hằng ngày luôn thân thiết, tốt bụng cũng có vài người biến đổi.
May mắn dưới sự lãnh đạo tài giỏi của vị đội trưởng lớn tuổi trong cơ quan, cộng với lượng đạn dược v·ũ k·hí phòng vệ dồi dào. Họ sớm nắm lại quyền kiểm soát, có thể tự vệ an toàn trước hàng ngàn Zombie, thành lập nên lực lượng phòng vệ nơi Hà Thành.
Thời gian trôi qua, dị năng giả trong đội nhóm lục tục thức tỉnh năng lực. Lực lượng phòng vệ bắt đầu chuyển dần từ thế thủ sang thế công. Liên tiếp tiêu diệt số lượng lớn Zombie biến đổi trong thành phố, dần dần chiếm cứ nơi này. Lập nên 1 trong những khu cư trú an toàn hiếm hoi trong lãnh thổ Lạc Quốc.
Riêng về phần mình, thân xác Trần Gia Linh chiến đấu nơi tiền tuyến cùng những đồng đội trong lực lượng phòng vệ. Nhưng tinh thần của cô luôn nghĩ về quê nhà nơi có cha mẹ và em gái. Từ sau mạt thế, thời gian đầu còn nhận được tin nhắn phản hồi từ người thân báo bình an.
Vài tuần trôi qua, liên hệ từ người nhà cũng dần ít đi, cho đến 1 ngày bặt vô âm tín. Khiến Gia Linh vô cùng hốt hoảng và lo lắng. Khoảng cách từ Hà Thành đến Vĩnh Huyện nơi quê nhà của cô không phải là ngắn.
Gia Linh không muốn gây phiền toái cho đồng đội vì việc nhà của mình. Thế là 2 tháng trước, trong 1 đêm, cô lặng lẽ trốn đi. Đoạn đường xa, cộng với nguy hiểm luôn rình rạp xung quanh. Nên tốc độ bộ hành của cô gái xinh đẹp là tương đối chậm chạp.
Mất hơn 1 tháng trời, ăn gió nằm sương vất vả lắm cô gái mới có thể trở về ngôi nhà quen thuộc. Nhưng đến nơi mọi chuyện đã muộn, bóng dáng người em gái biến mất bặt tâm không thấy đâu. Trong ngôi nhà, chỉ có hình ảnh cha mẹ đã treo cổ mất đi nhiều ngày, thân xác đã phân hủy thối rữa trong thời gian dài.
Đau khổ tuyệt vọng cùng cực, cô gái khóc trong nghẹn ngào rồi ngất lịm đi. Gần 1 ngày sau, cô gái mới dần lấy lại chút bình tĩnh, hỏa táng t·hi t·hể người thân. Một mực sinh hoạt ở đây cho đến nay, cố gắng tìm cơ hội thoát thân trở về căn cứ 1 lần nữa.
Ngồi trên ghế, cô gái chăm chú nhìn vào mặt dây chuyền đang nắm trong lòng bàn tay. Dây chuyền có hình tròn chính giữa khuyết vào tạo nên hình ảnh 1 ngôi sao 5 cánh. Mà em gái m·ất t·ích của cô đang nắm một nửa mặt dây chuyền còn lại có hình ảnh ngôi sao kia.
Nhìn dáng người cô gái có chút đơn bạc cô đơn dưới khung cửa sổ, khiến Lê Minh không khỏi có chút mủi lòng, hắn tiến đến bắt chuyện muốn phá vở bầu không khí có chút nặng nề.
- E... hèm. Cô đã ăn gì chưa?
Nghe được âm thanh, cô gái nhẹ nhàng xoay đầu. Dưới ánh trăng trong trẻo, nét thanh tú và làn da trắng ngần của cô càng được tô điểm nổi bật thêm mấy phần. Bất tri bất giác, Lê Minh không khỏi như bị cố định nhìn lấy cô có chút thất thần.
Cô gái khi nhìn rõ gương mặt của hắn, cũng không khỏi thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Lê Minh cho cô nàng ấn tượng ban đầu là 1 người đàn ông cao lớn, lôi thôi lếch thếch không khác chi 1 người rừng sống ẩn dật lâu năm. Thế nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn vận chải chuốt lại và đặc biệt cạo sạch lớp râu rậm đi. Người đàn ông này lại trở nên có chút mê người.
Gương mặt anh tuấn đường hoàng, xương quai hàm góc cạnh cân đối, cộng với ngũ quan tinh xảo hài hòa, gương mặt không kém chút nào so với những tài tử điển trai mà cô xem trên truyền hình khi trước. Thậm chí thân hình còn có chút rắn rỏi và lực lưỡng hơn vài phần, khiến cô gái không khỏi nhìn hắn nhiều hơn vài lần, rồi vội vàng quay đi có chút thẹn thùng.
Nhìn thấy Lê Minh không ngừng thất thần nhìn chằm chằm lấy cô như bị mê đắm, cô gái không khỏi có chút vui vẻ đắc ý trong lòng rồi nhẹ nhàng kêu lên
- Tôi chuẩn bị nấu bữa tối, tôi sẽ nấu cả phần của anh nhé?
Lúc này Lê Minh mới chợt bừng tỉnh, biết bản thân thất thố hắn vội vàng xoay đầu qua hướng khác rồi nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô gái, cố tỏ vẻ lơ đễnh trả lời
- Ừ... ừ... làm phiền cô rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn cô gái không khỏi có chút buồn cười, nhẹ nhàng đứng lên vui vẻ đi về phía bếp. Lúc này Lê Minh mới chầm chậm xoay đầu nhìn sang, dáng hình cô gái không khỏi có chút bắt mắt. Có lẽ sống 1 thời gian trong môi trường kỷ luật của cơ quan cảnh sát, khiến cơ thể cô gái được rèn luyện rất tốt.
Một bóng dáng mềm mại, với đường nét thanh thoát và sự uyển chuyển của người con gái, lộ ra từ phía sau. Chiếc áo mỏng, màu trắng nhẹ nhàng ôm sát vòng eo thon gọn và lưng thẳng tắp. Những đường cong tinh tế của hông và đôi chân dài miên man làm nổi bật nét quyến rũ tự nhiên của cô ấy.
Nhìn hình bóng cô gái, Lê Minh không khỏi có chút suy nghĩ thẩn thờ. Bất chợt tiếng cô gái kêu lên thất thanh khiến hắn giật mình. Khi nhìn lại đã thấy trên ngón tay những tia máu của cô gái không ngừng rỉ ra. Lê Minh vội chạy vào gốc nhà nơi đặt hộp y tế, lấy bông băng rồi nhanh chóng bước lại phía cô gái. Thao tác nhanh chóng và gọn gàng, chẳng mấy chốc ngón tay cố gái được quấn băng khiến máu ngừng chảy.
- Ngón tay cô b·ị t·hương rồi, để tôi nấu ăn thay phần của cô vậy.
- Anh nấu ăn à? Có chắc là ăn được không?
Cô gái nhìn hắn nhoẻn miệng cười tươi. Lê Minh cũng bật cười rồi giương ngón tay cái lên trêu đùa ra hiệu.
- Yên tâm, quán ăn hôm nay khai trương. Sẽ nấu cực ngon để giữ chân khách.
Nhìn dáng vẻ lí lắc của hắn khiến cô gái càng cười tươi hơn, rồi giả vờ nghiêm mặt lại tiến ra bàn trong phòng bếp ngồi xuống.
- E... hèm. Vậy hôm nay khách sẽ xem xem quán mới này có bản sự gì? Nếu chất lượng quá tệ, thì ngày khai trương cũng sẽ là ngày đóng cửa quán luôn.
- Ô kê luôn khách ơi... Chờ quán 1 tí.
Nhìn trong gian bếp chỉ có vài nguyên liệu ít ỏi như tỏi và hành cộng với 2 hộp thịt nguội cùng với 1 số ít gia vị thường gặp. Lê Minh lắc lắc đầu rồi nhanh chóng lấy trong túi vải ra vài loại rau cũ và thịt dị thú hắn sưu tầm được trong thời gian qua. Nhìn nguyên liệu tươi mới, lúc này hắn mới hài lòng sắn tay áo nhanh chóng vào việc. Chẳng mất bao lâu, trong gian bếp tràn lên 1 mùi hương nứt mũi.
Mà giờ phút này cô gái xinh đẹp đang âm thầm ngồi nơi đó chống cằm nhìn lấy hắn đang hì hục nấu ăn 1 cách chăm chú. Miệng thỉnh thoảng lại nở 1 nụ cười mê người.
'' Qủa thật, đàn ông quyến rũ nhất khi vào bếp. Câu nói này không sai chút nào.''