Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế
Unknown
CHƯƠNG 4: Chú Thạch???
Lê Minh xoay đầu nhìn về phía chỉ cá chép trắng lúc này đang tung tăng bơi lượn trong không khí 1 cách thích thú. Hắn xoa xoa lấy cằm như đang nghĩ đến điều gì đó rồi ngoắc ngoắc chỉ cá chép bơi về phía mình.
- Bối Bối bơi lại đây...
- Boo... boo... boo
Chỉ cá chép lớn bơi về phía hắn lượn lờ bên cạnh đợi hắn ra lệnh, hắn liền chỉ về chiếc gối đang nằm trên đầu giường rồi ra hiệu
- Dùng chiêu hồi nãy lúc đối phó với xác sống lên chiếc gối đó
- Boo... boo
Cá chép kêu lên phấn khích, sau đó mở hé miệng. Chỉ thấy dường như không khí trước người Bối Bối nhộn nhạo 1 vòng rồi dần dần tích tụ thành 1 quả cầu nước to bằng nắm đấm trẻ em. Với 1 cái quẩy mình, quả cầu từ miệng cá chép bay vèo thẳng hướng chiếc gối như 1 mũi tên.
- Bụp... đùng...
Qủa cầu nước tuy nhỏ nhưng uy lực vô cùng dể dàng đánh xuyên qua chiếc gối và chiếc nệm lò xo của hắn. Lực đi không dừng mà tiếp tục đánh xuyên qua chiếc giường gỗ, chỉ đến khi v·a c·hạm vào vách tường dầy để lại 1 lổ sâu hoắm trên đó dư lực mới triệt tiêu biến mất.
Phải biết toàn bộ phòng trong khách sạn được lão cha của hắn xây dựng cách âm nên rất dầy và kiên cố. Nếu chất liệu tường như những nhà dân bình thường thì uy lực đòn đánh đã có thể dể dàng xuyên qua.
- Boo... boo... boo
Nhìn thấy Lê Minh há hốc mồm trước uy lực đòn đánh của mình, cá chép trắng không khỏi vui vẻ lượn lờ trước mặt hắn để tranh công, muốn được khen ngợi. Nhìn vẻ đáng yêu của tiểu chỉ, khiến Lê Minh không khỏi bật cười rồi nhẹ nhàng xoa lấy chiếc đầu của nó 1 cách yêu thương.
- Được rồi... Bối Bối rất giỏi a.
Lúc này hắn tiếp tục nhìn về bảng chỉ số của Bối Bối 1 vòng. Mọi thứ đều hiển hiện giống như thông tin hắn đã xem khi trước, duy chỉ có chiêu thức Thủy Đ·ạ·n chỉ số ban đầu là (9/10 ) thì nay đã còn (8/10)
'' Phát đầu tiên có lẻ là bắn về phía Mai lể tân, cộng với phát bắn vừa rồi là 2. Xem ra giới hạn của Bối Bối là còn lại 8 phát bắn, chưa xác định được thời gian để khiến Bối Bối có thể hồi chiêu. Uy lực không tệ, phát bắn không hề thua kém s·ú·n·g đ·ạ·n, khoảng cách từ đây đến giường ngủ khoảng 5m, dự đoán tối đa tầm công kích có thể lên đến 10 mét.''
Tự đánh giá mọi thứ 1 hồi, sau đó hắn suy ngẫm tính toán những gì cần làm trong khoảng thời gian tiếp theo
'' Trước mắt có 2 việc quan trọng nhất là phải thanh lý Zombie trong tòa nhà này sạch sẽ, sau đó đóng cửa chính của tòa nhà lại, để tránh Zombie khác có thể tràn vào.''
'' Với lượng thức ăn và nước uống dự trữ trong khách sạn có thể khiến mình sử dụng trong 1,2 tháng không thành vấn đề."
'' Vấn đề cấp bách thứ 2 là hiểu rõ tung tích của chú Thạch.''
Nghĩ đến đây tâm trí hắn không khỏi trầm xuống. Bởi từ khi cha mẹ hắn q·ua đ·ời, chú Thạch gần như là người thân duy nhất luôn bên cạnh thương yêu và chăm sóc hắn. Nên vị trí của chú trong lòng của hắn vẫn vô cùng quan trọng. Vừa nãy khi phát hiện phát sinh dịch Zombie hắn không khỏi muốn nhanh chóng chạy xuống xem tình hình của chú Thạch thế nào. Nhưng lý trí khiến hắn rất nhanh dằn lại cổ nôn nóng này.
Bởi hắn biết với tính cách của chú, nếu như phát sinh vấn đề kinh khủng thế này. Chú sẽ là người đâu tiên bước đến tìm kiếm và chở che cho hắn. Thế nhưng người xuất hiện trước cửa khi ấy là cô nàng lể tân không phải chú Thạch.
Vì thế chỉ có 3 trường hợp có thể xảy ra lúc này. Một là chú vẫn đang b·ất t·ỉnh giống như hắn và bị kẹt ở nơi nào đó trong khách sạn này. Hai là rất có thể chú Thạch đã bị Zombie làm hại, và Zombie từng tiếp xúc gần với chú nhất là cô nàng lể tân kia, nếu cô ấy đã xuất hiện nơi này chứng tỏ chú Thạch đã lành ít dữ nhiều.
Và trường hợp số ba là trường hợp kinh khủng nhất. Chú Thạch đã trở thành 1 Zombie. Phải biết 1 điều chú Thạch có thể trạng vô cùng to lớn hiếm có, người đàn ông này cao đến 2m, và từng nhập ngũ 1 thời gian khá dài nên cơ thể được trui rèn vô cùng tốt.
Chỉ mới khi nãy thôi, cô nàng lể tân dáng người thấp bé hơn hắn khá nhiều. Nhưng lại thể hiện sức lực đáng kinh ngạc vô cùng, cộng với việc tính tình trở nên điên cuồng khát máu, không hề sợ đau, s·ợ c·hết là gì. Nếu đổi thành 1 Zombie khác có thân hình tương đương hắn, rất có thể người nằm xuống ở căn phòng khi này là hắn, bởi hắn hoàn toàn không có khả năng kháng cự đến khi Bối Bối ứng cứu.
Điều hắn có thể làm tốt nhất lúc này, là chậm rãi đến từng phòng trong khách sạn điều tra và thanh lý sạch sẽ tất cả Zombie nơi này. Và ôm 1 niềm hy vọng mong manh, nhất định chú Thạch chỉ đang b·ất t·ỉnh ở một nơi nào đó bên trong khách sạn, đạng đợi hắn đến lay tỉnh và ứng cứu mà thôi.
Sau khi tính toán đường đi nước bước một hồi, Lê Minh bước đến góc phòng lôi toàn bộ quần áo của hắn ra ngoài. Hắn xé những chiếc quần jean thành những mảnh vải thẳng rồi dùng băng keo quấn cố định ở các bắp tay và bắp chân. Mặc dù hắn không biết các loại Zombie trong thế giới này có giống như Zombie hắn từng xem trên phim ảnh. Chỉ 1 cú cắn sẽ khiến hắn lây virus rồi trở thành đồng loại của chúng hay không. Tuy nhiên không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.)
Cố định tốt các mảnh vải trên người, hắn cằm lấy thanh sắt treo rèm cửa huơ huơ 1 hồi. Sau khi xác nhận cơ thể vẫn có thể di chuyển 1 cách linh hoạt không có gì đáng ngại. Hắn ra hiệu cho Bối Bối tiến đến bên cạnh
- Bối Bối, bây giờ ta và ngươi sẽ đi thanh lý các xác sống trong khách sạn này.
- Boo... boo
Tiểu bảo bối khả ái vẫn vô cùng nhu thuận lặng lẽ bơi bơi xung quanh hắn rồi phát ra âm thanh đáng yêu ra vẻ đã hiểu.
- Khi gặp Zombie, nhớ phải căn chuẩn chính xác bắn vở đầu chúng nó. Các vị trí khác dù có nhận tổn thương thì xác sống hoàn toàn không c·hết được có hiểu không.
- Boo... boo
Cá chép trắng gật gật đầu nhu thuận như đã hiểu.
- Vậy thì chúng ta đi thanh lý sạch sẽ khách sạn này thôi... cùng nhau cứu chú Thạch nào.
Nói rồi hắn mở cửa cùng cá chép trắng bước ra khỏi phòng. Phía trước phòng lúc này là 1 cái xác thiếu nữ không đầu đang nằm co quắp nơi đó. Nhìn lấy thiếu nữ chỉ mới buổi sáng còn trò chuyện làm nũng với hắn nay đã nằm lạnh lẽo 1 góc nơi kia, hắn không khỏi chạnh lòng thương cảm rồi chợt nghĩ đến tình cảnh bản thân hiện tại, hắn không khỏi lắc lắc đầu.
- Mai à... c·hết trong mạt thế 1 cách mơ hồ thế này không chừng lại là 1 loại giải thoát.
Nói rồi hắn tiếp tục cùng cá chép trắng lặng lẽ bước vào trong bóng tối của dãi hành lang.
...
- Nhồm nhoàm... răng rắc...
Bên trong nhà bếp của khách sạn lúc này là 1 cảnh tượng kinh hoàng. Khắp nơi bê bết máu me cùng với chân tay đứt gãy vương vãi khắp nơi, có vũng máu đã đông cứng lại đen kịt 1 gốc bếp bốc lên những mùi tanh nồng. Mà trên vũng máu lúc này là 1 người đàn ông đang ngồi xổm với thân hình to lớn đồ sộ.
Người đàn ông với làn da kì lạ chổ trắng chổ xanh. Nhưng nếu nhìn kỹ, cùng với những khúc thịt hắn ta đưa vào miệng nhai nuốt ngon lành, thì mỗi tấc da thịt màu trắng nhợt nhạt của hắn lại trở nên xanh xao đi mấy phần.
Gương mặt người đàn ông lúc này dữ tợn vô cùng, 2 mắt đỏ ngầu hoàn toàn không có chút tròng trắng. Nơi mũi liên tục chảy ra máu tươi, hàm răng trắng hiếu không ngừng tước đi từng thớ thịt trên khúc xương đùi hắn ta đang cầm. Nhưng nếu có thể nhìn kỹ, người đàn ông nơi kia có 7 phần đường nét của chú Thạch mà Lê Minh vừa gặp khi sáng.
Đang ăn bỗng nhiên hắn ta chợt dừng lại đánh giá xung quanh, bất chợt bên ngoài có vài đầu Zombie ngửi được mùi máu tươi đang lục tục kéo vào nơi này.
- Grừ... grào...
Xác sống to lớn bỗng rống lên giận dữ về phía lũ Zombie đang gần kéo đến kia. Khiến chúng trở nên có chút rung rẩy rồi lặng lẽ rời khỏi khách sạn tản đi nơi khác. Lúc này xác sống to lớn kia mới cảm giác trở nên bình tĩnh đi đôi chút, ngồi xuống vớ lấy cánh tay bên cạnh tiếp túc nhai nuốt, âm thanh xé thịt bẻ xương không ngừng vang lên
- Roẹt... răng rắc... nhuồm nhoàm...