Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế
Unknown
CHƯƠNG 58: Thiện Và Ác
Trong màn đêm tĩnh mịch, bầu trời đen như mực chỉ điểm xuyết những vì sao nhạt nhòa, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ xa. Cánh rừng bao la, với những tán cây im lìm, như một đại dương bao la bao phủ lấy mọi thứ trong một lớp bụi ánh trăng huyền bí. Đêm tối không hề bị phá vỡ bởi tiếng gió hay tiếng động nào khác, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông đang di chuyển qua những con đường mòn gồ ghề.
Người đàn ông, với gương mặt điển trai và ánh mắt kiên nghị, đang ẳm 1 cô gái b·ị t·hương nặng trong vòng tay của mình. Giờ phút này, cô gái gương mặt có chút nhợt nhạt với đôi mắt nhắm chặt, nằm trong vòng tay của anh như 1 con búp bê vô hồn. Mái tóc dài của cô vương vãi trên tay người đàn ông, mùi hương cơ thể không ngừng tỏa ra và cái ấm áp của nhiệt lượng cơ thể là thứ duy nhất chứng tỏ cô gái vẫn còn đang sống.
Chẳng biết qua bao lâu, cô gái cũng dần dần tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là gương mặt 1 người đàn ông kiên nghị đang ôm cô vào lòng bước từng bước chậm rãi trở về thành phố.
- A... buông ra.
Cô gái cử động ý đồ vùng thoát khỏi cánh tay người đàn ông, bất chợt động vào v·ết t·hương trên cơ thể khiến cô không khỏi đau đớn rên rỉ.
- Cô tốt nhất là nằm yên... xương chân của cô đã gãy, xương ngực nhiều chổ cũng đã bị nứt. Cũng may cô là 1 võ giả 3 sao với sức sống ngoan cường. Nếu không đổi thành 1 người khác đã m·ất m·ạng từ lâu rồi...
Người đàn ông không ai khác là Lê Minh, hắn đã đến cánh rừng này từ trước. Cũng đã chứng kiến 1 trận chiến vô cùng khủng kh·iếp của 2 người.
Nghe thấy lời nói của hắn, Lý Hạ Yên giờ phút này mới chợt bình tĩnh xem xét lại thương thế trên người. Vết thương tương đối nặng, dù là 1 võ giả cấp độ không thấp, chí ít cũng phải nằm trên giường vài tháng mới có thể lấy lại sức chiến đấu như ban đầu.
- Đạ tạ anh đã cứu tôi...
Lời nói thốt ra có phần lí nhí, bởi đây là lần đầu tiên cô được 1 người đàn ông ôm ấp trong vòng tay. Cảm giác có chút e thẹn không biết phải làm gì cho phải. Bất chợt lời nói xoay chuyển, cô ngước lên hỏi dò
- Tặc nhân kia thì thế nào...
- Ý cô là người giao đấu với cô... ta không biết, ta một mực ở lân cận thì nghe có âm thanh chiến đấu. Khi đến nơi thì phát hiện cô đang nằm b·ất t·ỉnh, xung quanh không có bất cứ người nào khác.
Lê Minh nhanh chóng trả lời, gương mặt vô cùng bĩnh tĩnh không có chút khác lạ, nhưng đôi mắt có phần lảng tránh nhìn ra 1 nơi xa xăm.
Lời nói có phần qua loa, vốn là người thông minh, sẽ không dể dàng qua mắt được cô gái, nhưng cô chỉ trầm ngâm nhìn hắn 1 lúc lâu, rồi cúi đầu im lặng không nói 1 lời nào.
Không khí im ắng như thế kéo dài có phần gượng gạo, bất chợt Lê Minh hỏi 1 câu không đầu không đuôi
- Nơi đây cách An Thành hơn 50km, vì sao cô phải làm đến mức độ này?
Cô gái đang cúi đầu có chút trầm ngâm suy xét rồi chợt kiên định trả lời
- Hắn là kẻ ăn thịt uống máu đồng loại, là kẻ ghê tởm. G·i·ế·t hắn chẳng phải là thuận theo ý trời sao?
Lê Minh lắc lắc đầu, lời nói có chút xoay chuyển
- Cái gì là thuận theo ý trời? Mạt thế hàng lâm, sinh linh đồ thán, ý trời là như vậy sao?
Lý Hạ Yên không cho là đúng lập tức phản bát
- Tôi không cần biết thời đại này có khốn nạn thế nào đi nữa, thì thiện ác vẫn phải rõ ràng, kẻ làm điều xấu cần phải c·hết, ẩn ác dương thiện mới là công đạo của con người.
- Đó là lý do khiến cô kiên định đến như vậy?
Lê Minh nhìn ánh mắt kiên nghị của cô gái trong vòng tay nhẹ nhàng hỏi
- Đúng, chỉ tiếc rằng tôi không đủ bản lĩnh để có thể làm việc đó. Nếu để con người đó trốn thoát được thì hậu hoạn vô cùng, nếu có cơ hội mà vẫn mềm lòng buông tha hắn, hành động đó cũng tương đương đẩy những người vô tội khác vào con đường c·hết, nó chẳng khác nào tiếp tay cho kẻ thủ ác.
Ánh mắt cô gái nhìn chòng chọc vào Lê Minh, lời nói vô cùng sắc bén khiến hắn không khỏi thở dài
- Aizzzz... cái gì là thiện, cái gì là ác, cái gì là đúng là sai không phải bằng lời nói mà có thể quyết định được. Lý Hạ Yên, để sinh tồn đến hiện tại, chúng ta không ai đôi tay không từng nhuốm máu người.
- Số n·gười c·hết dưới tay 4 bang phái của các người chẳng lẻ còn ít hơn so với người kia hay sao? Huống hồ, những n·gười c·hết trong tay của hắn, đa số là những kẻ cùng hung cực ác, tội ác ngập trời, hành động của hắn chẳng phải là ẩn ác dương thiện như lời cô nói hay sao?
Lý Hạ Yên cúi đầu, lời nói tới miệng bất chợt câm nín
- Hành động của cô hiện tại, chỉ thể hiện cô sợ hãi dị loại, muốn diệt trừ hậu hoạn mà thôi.
Lời nói khiến cô gái có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn
- Tại sao anh lại 1 mực bênh vực người kia, chẳng lẻ anh và hắn ta cùng 1 loại người.
Lê Minh nhìn cô nàng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc
- Nếu ở đây, có người nào có lý do chính đáng nhất để g·iết hắn, thì người đó phải là tôi.
Lời nói của hắn mặc dù trái ngược hoàn toàn với hành động, nhưng chẳng hiểu sao mang lại cho cô gái 1 niềm tin mãnh liệt. Cô gái cúi đầu lãng tránh ánh mắt của hắn, có chút tò mò hỏi dò
- Hắn đã đắc tội với anh?
- Em gái một người bạn tôi đ·ã c·hết dưới tay hắn.
Lời nói thốt ra khiến cô gái mở tròn mắt cực kỳ tò mò
- Vậy thì tại sao?
Lê Minh xoay đầu có chút nhìn về phía sau
- Hiện tại người kia còn sống, sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn là c·hết đi.
- Vậy là anh thừa nhận anh thả người kia đi rồi nhé...
Lý Hạ Yên nhìn hành động và lời nói của hắn, ánh mắt có chút xoay chuyển
- Cô nói gì... tôi chẳng hiểu gì cả.
- Xùy... anh chẳng đáng tin chút nào.
Cứ thế cả 2 lại tiếp tục im lặng, Lê Minh vẫn bế cô gái chậm rãi bước đi trên con đường trở về thành phố. Nhưng lúc này đầu óc hắn không ngừng nghĩ về tình cảnh khi trước khi hắn gặp Cao Trung Tính.
...
Một tiếng trước
- Keng... keng... keng...
Cùng với âm thanh kim thiết vang lên, những căn lông vũ đang xoay tròn bắn đến cô gái tội nghiệp lập tức bị 1 tấm thuẫn màu đen hoàn toàn che đi.
Những căn lông vũ màu đỏ tươi như máu, bắn lên tấm thuẫn, khiến cho nó nhộn nhào lên vài vòng như 1 dòng nước đen đang gợn sóng rồi lập tức bị phản chắn bắn ngược trở về.
Khiến bác sĩ Tính đang công kích, phải lấy đôi tay che chắn những nơi yếu hại, không ngừng lùi về phía sau. Đến khi hắn mở mắt nhìn chăm chú về phía trước, đã thấy 1 nam tử gương mặt quen thuộc đang bế Lý Hạ Yên trên tay. Bên cạnh hắn là 1 linh thú cá chép có lớp vẩy đen tuyền, cùng 1 con gà to lớn có dáng vẻ vô cùng đặc biệt với 3 con mắt trên đầu.
- Ha... ha... ha... trời muốn tuyệt đường ta. Hết kẻ này đến kẻ khác không ngừng tiến đến muốn lấy mạng ta, ta đã làm gì sai?
Lê Minh chân mày nhíu chặt, gương mặt có chút âm trầm
- Ngươi đã trở thành dị loại, uống máu ăn thịt đồng loại còn ngửa mặt hỏi trời. Không cảm thấy xấu hổ ư?
Cao Trung Tính gằn giọng, ánh mắt có chút dữ tợn
- Những kẻ ta g·iết toàn những người lợi dụng mạt thế làm bao điều ác, xứng đáng nhận trừng phạt, vậy những việc ta làm có gì là sai?
Trước lời nói của hắn, vậy mà Thiện Nhãn không hề phản ứng cho thấy đây là 1 lời nói dối. Khiến ánh mắt Lê Minh chợt nhảy, rồi chợt nghĩ đến điều gì, hắn lấy trong túi 1 mặt dây chuyền chìa tay đưa về phía trước.
- Vậy ngươi nói xem... người này chẳng lẻ cũng là người cùng hung cực ác như lời ngươi nói hay sao?
Nhìn mặt dây chuyền có hình ngôi sao đang lấp lánh, gương mặt dữ tợn của Cao Trung Tính chợt cứng lại, hắn ngửa người ngồi bệch xuống đất, đôi bàn tay không ngừng run rẩy ôm lấy đầu.
- Ta... ta...