Ngục Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Chị Hiền tốt bụng
Trương Quyết Sinh từ tốn cầm lấy túi vải, thấy cái áo sơ mi còn nguyên mác bên trong. Hắn ngẩng đầu nhìn về chị Hiền, cô cũng đang nhìn hắn, hắn cười theo cô.
- Nên coi là vậy!
- Cho người thì được, được người cho lại lưỡng lự là sao?
Trương Quyết Sinh đầu đội mũ bảo hộ lao động, miệng lại đeo khẩu trang to bằng nửa cái khuôn mặt, mạnh mẽ nhấc bổng chiếc thùng rác, cho tất cả mớ bẩn thỉu ấy vào xe chở. Mắt không nhịn được mà nhìn sang bên đường, nơi có một người phụ nữ trung niên ăn mặc y như hắn, đang làm cái công việc cũng y như hắn. Đó là người đồng nghiệp của hắn, nếu hắn nhớ không nhầm, hình như tên là Mai.
Hiền tỏ vẻ khó chịu mà hỏi lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cháo đặt trong giấy giấy giữ nhiệt rất nóng, Hiền phải chậm rãi một lúc lâu mới ăn được một thìa. Cháo vừa cho vào miệng, mắt cô mở to, chẳng vì cháo quá nóng, mà bởi cái hương vị mà cô vừa mới nếm qua, không phải sản phẩm của một quán cháo tầm thường ven đường. Hiền ngẩng đầu, liền bắt gặp cái ánh mắt trầm tư của người thanh niên, cô hơi khó hiểu, lại không bóc trần, bày ra vẻ mặt ngưng trọng, hơi cao giọng nói:
- Chị đây chẳng muốn mang tiếng đâu!
- Cài lại cổ áo đàng hoàng đi!
Trương Quyết Sinh giãn ra chân mày, cười khổ một cái, đi tới bên bàn, khoác lên cái balo đang treo trên ghế, bình tĩnh nói:
- Đây là đồ “hối lộ” à?
Trương Quyết Sinh bị lời trách móc nhẹ nhàng ấy kéo khỏi trầm tư, thuận tay gấp lại tờ báo để lại trên bàn, mỉm cười lắc đầu, lại không lập tức trả lời, đứng dậy khỏi ghế duỗi người một cái, đi đến cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống dòng xe hối hả trên đường, nhẹ giọng đáp:
Ở cái tuổi mà đáng ra người ta phải an dưỡng bên chế độ hưu chí, vậy mà bác gái ấy vẫn quần quật sớm hôm cùng với xe rác bẩn thỉu, nâng từng cái thùng nặng bằng cả mấy chục cân, cứ thế mà cần mẫn qua ngày, mặc cho những đồng nghiệp khác của mình, đang mòn mỏi đấu tranh cho cái quyền lợi mà bấy lâu nay vẫn luôn bị cắt xén.
Vấn đề nhức nhối ấy, bao năm nay luôn bị cái gọi là an ninh năng lượng lấp liếm, cùng với đó là một tầng lớp công dân thiếu hụt tri thức tồn tại, dù cái nghề công nhân môi trường chưa từng có tiếng thơm, nhưng suy cho cùng vẫn có người chấp nhận trở thành. Có điều, một vấn đề tồn tại quá nhiều bất cập, chung quy sẽ có một ngày phát sinh vấn đề.
- Chị đang mang bầu, ăn uống phải cẩn thận, dù không thể tự nấu cơm cũng nên tìm nơi tươm tất một chút mà bồi bổ. Xuề xoà với bản thân đã là không ổn, chị xuề xoà với em bé lại càng không được. Từ nay tuần nào em cũng mua cháo thịt bò cho chị!
Trên đời này, người thân thiết với Trương Quyết Sinh nhất, có lẽ là chị dâu. Kẻ luôn bài xích thế giới xung quanh như hắn, nói ra điều ấy thật sự có điều vô lý, nhưng chỉ cạnh bên có vỏn vẹn vài năm cuộc đời, hắn lại đủ tin tưởng để kể cho cô nghe tất cả nỗi niềm trong lòng, thứ mà hắn luôn muốn giấu đi sau cái vỏ bọc đơn độc của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 13: Chị Hiền tốt bụng
- Lần trước chị cũng mua...
Không phải vì đám robot vô tri kia là một lũ thích sạch sẽ, chê bai thứ đồ thải h·ôi t·hối của con người. Mà căn bản là bởi, mức tiêu thụ năng lượng của mấy nhà mày xử lý rác thải đã vượt quá dự chi năng lượng mà Bộ Tài nguyên Môi trường đề ra. Khiến đám robot môi trường chẳng có lấy một giọt năng lượng mà hoạt động, vậy nên những phần việc bẩn thỉu nhất của cái nghề này, đành để con người thực hiện.
Hắn yêu quý người con gái ấy, tất nhiên không phải thứ tình cảm chà đạp lên luân lý, nó đơn thuần chỉ là cảm tình ruột thịt thuần khiết. Có điều, hắn thấy như, nó còn lớn lao hơn với bất cứ ai trong gia đình mình. Gặp chị gái trước mặt mới chỉ vài ngày, Trương Quyết Sinh lại cảm giác rằng mình đã thân thuộc từ lâu. Có lẽ nó đến từ sự tương đồng khó tả giữa cô gái này với chị dâu, và hơn hết nữa là, cái tình cảm chân thành mà hắn đã lâu rồi chưa được trải qua.
Trương Quyết Sinh còn chưa kịp xoay người rời đi, đã bị thanh âm dịu dàng làm cho khựng lại, vội cúi xuống nhìn đến nơi cổ áo, liền thấy khuy áo trên cổ đã bung ra từ lúc nào, cười lên thành tiếng, nhanh chóng cài lại.
- Tiền trông net thì được bao nhiêu chứ, cái nghề đổ rác kia cũng phập phù lương thưởng, nếu không người ta đình công b·iểu t·ình làm gì cho mệt. Em giờ đã tự do, tương lai sẽ không dễ dàng, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy. Mà chị vốn chẳng cần đến mấy thứ đắt đỏ này làm gì.
Dù đã bước vào một thời kì công nghiệp mới, nơi mà cuộc cách mạng về khoa học kĩ thuật đã tiến tới đỉnh cao, mọi mặt của thế giới cũng đã thay da đổi thịt ít nhiều, nhưng cái nghề môi trường đô thị, vẫn không cách nào tách khỏi bàn tay con người.
- Nhưng mà...
- Em tìm được việc rồi, tiền trước sau gì cũng kiếm được một hai. Cháo này tuy đắt nhưng xắt được ra miếng, nấu ngon lại sạch sẽ. Chị đang mang bầu, mua vậy mới yên tâm.
Hiền nhìn hộp cháo gà trên bàn, rồi lại nhìn tới người thanh niên đang ngồi mân mê với tờ báo trước mặt mình, mỉm cười nói:
Trương Quyết Sinh vừa nghe liền quay đầu, thấy Hiền vẫn đang chầm chậm mà ăn, nhìn qua trên mặt còn đọng chút niềm tiếc rẻ chưa phai. Mắt hắn vẫn âm trầm như thế, chỉ là cũng không còn cái não nề nãy giờ thổn thức. Hắn nheo nheo đôi mày nhìn cái điệu ăn từ tốn ấy, hắn cũng không cãi lại lời nói ban nãy, cứ lặng im mà nhìn.
Đang cúi đầu ăn, Hiền lại lên tiếng.
Trương Quyết Sinh bắt gặp nụ cười ấy, ngẩn ngơ giây lát, liền bất giác cười theo, nó vẫn là cái vẻ thanh thuần làm người ta chẳng thể chối từ niềm yêu thích. Và hơn hết cả, sao nó giống nụ cười của chị dâu hắn vậy?
Cái nghề vệ sinh môi trường này so với mức lao động thông thường của thời cuộc, nên coi là vất vả, nếu là công việc đổ rác, lại càng vất vả hơn. Bởi nó dường như chẳng bị những phát triển vượt bậc của khoa học kĩ thuật ảnh hưởng, đến cái xe chở rác cũng phải kéo tay mà đi. Bảo hiểm công việc nhiều bất cập, lương thưởng thì chỉ như bố thí, ngày nghỉ trong năm cũng chẳng được đảm bảo, khiến cho cái nghề này vô tình trở thành vấn đề nhức nhối nhất của cả Thế giới 7 tầng, vốn không riêng gì chỉ một cái đại khu S6.
Chợt cái điện thoại cục gạch từ nãy đến giờ vẫn nằm yên vị trên bàn sáng lên màn hình, vang lên tiếng nhạc inh ỏi, Hiền theo bản năng nhìn tới, liền thấy tấm hình nền gia đình mờ tịt nơi ấy. Mắt cô sáng thêm chút, trong lòng lại rung rinh đôi chút, cô hình như vừa tìm được câu trả lời cho thứ mình đang thắc mắc.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cho em cái này này!
Nghe câu nói đùa ấy, Trương Quyết Sinh hạ xuống tờ báo, lộ ra nửa cái gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt của mình, đôi mắt trầm tĩnh nhìn tới Hiền, gật gật cái đầu đáp lời:
Vừa cài xong, trước tầm mắt Trương Quyết Sinh bỗng xuất hiện một chiếc túi vải. Hắn nhìn chị Hiền, nụ cười trên môi tươi càng thêm tươi. Hắn có chút lưỡng lự cầm lấy, hơi khó xử nói:
- Lần sau không cần bày vẽ như vậy đâu!
Trương Quyết Sinh thong thả cầm lấy điện thoại, tắt đi báo thức rồi cho vào túi quần. Đối diện với ánh mắt long lanh kia, hắn không nói gì, đội lên chiếc mũ bảo hộ lao động vẫn giắt bên cặp quần.
- Không nhận quan tâm từ người khác, là ích kỷ đấy nhé!
- Tiền trợ cấp sau thụ án của em chỉ có vài đồng, đổ rác cũng mới chỉ một tuần, lương sao mà có, cháo này đâu phải thứ bình dân, em hơi phung phí rồi đấy!
Làm công nhân vệ sinh môi trường cũng đã hơn một tuần, Trương Quyết Sinh lại chưa từng nói chuyện với người đồng nghiệp kia một lần nào. Bản tính hắn vốn cô độc, thêm vào bác đồng nghiệp tuổi đã ngoài năm mươi kia cũng kiệm lời, thành ra nói chuyện qua lại chỉ là mấy vấn đề cỏn con về công việc. Nhưng ấn tượng của hắn về người phụ nữ kia lại không chỉ vỏn vẹn như thế.
Cái mặt khó chịu của Hiền chẳng giữ được bao lâu, nụ cười quen thuộc lại nở, lần nữa ngắt ngang lời nói của Trương Quyết Sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Em đi làm đây!
Đang chậm rãi ăn, Hiền vội ngẩng đầu, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh ánh lên vẻ bất ngờ. Cô nhìn chàng thanh niên cao ráo ấy một lúc lâu, giống như muốn tìm đến nguyên do của sự quan tâm bất ngờ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.