Ngục Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: 612198
Thánh Quang Chiến Kỷ, thứ hấp dẫn nhất chính là Tinh giáp, nói chính xác hơn là cảm giác điều khiển thứ máy móc vĩ đại ấy. Chỉ là, điều khiển một thứ được mệnh danh là phát minh tối thượng của loài người, đâu là điều dễ dàng mà làm được. Thánh Quang là một con game, mô phỏng quá trình điều khiển Tinh giáp ngoài đời thực, cho dù nó đã được tối giản đi rất nhiều, nhưng những chỉ lệnh để thao tác Tinh giáp vẫn phức tạp một cách khó mà tưởng tượng.
Chương 18: 612198
Mịa nó! Điên mất rồi!
Rốt cuộc gã thanh niên vẫn chẳng thể trả lời mớ bòng bong cỏn con trong lòng, đành thở nhẹ một hơi.
Lê Hưng chẳng rõ nãy giờ mình đang nhìn cái gì, nhưng nó rõ ràng trong đầu mình đang suy tư điều gì. Nó đang thẫn thờ, bỗng bên tai thanh âm dễ nghe đến khó tả, có nhịp điệu, có cả thấp cao.
Trương Quyết Sinh lúc này vẫn chưa biết tất cả hành động của mình mang “sức nặng” khủng kh·iếp thế nào, cũng không nghĩ tới một cái thở nhẹ lại có thể “cứu vớt” cả một con người từ đông giá trở về. Sau khi gạt bỏ suy tư liền chăm chú đến con trỏ vẫn nhấp nháy liên hồi bên trong khung tên nhân vật. Hắn bây giờ quay trở lại với cái câu hỏi cũng đau đầu không kém. Đặt danh hào là gì bây giờ?
Tốc độ thao tác trung bình: 15 nhịp/s (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Hưng từng xem một video trên diễn đàn, quay lại thao tác tay của một người chơi Top100 chiến lực, trong trận chiến Thăng bậc ở Chiến đài Vinh Quang. Theo những thống kê mà chủ video đưa ra, tốc độ tay của người đó lúc cao nhất vào khoảng 11 nhịp/s, tỉ lệ thực hiện chính xác chỉ lệnh lên tới 80,1% tỉ lệ thực hiện chỉ lệnh cấp 4 vào khoảng 35%. Thông số như vậy, tính là chuẩn Đấu Thần. Trong tổng hơn 100 triệu người chơi Thánh Quang, chỉ có khoảng 0,0005% người từng đạt được. Vậy phải biết, thứ đang nhảy múa trước mặt thiếu niên lúc này, kinh tâm động phách thế nào.
Trương Quyết Sinh ngồi đó, im lặng nhìn màn hình nay đã chuyển sang trạng thái xác nhận tính danh. Hắn lặng im nhìn, không phải đang vắt óc suy nghĩ danh hào, mà tự hỏi, lời ban nãy của bản thân ý nghĩa tột cùng là gì. Lời ấy hắn nói ra, đương nhiên là mang theo khó chịu. Nhưng trước kia khó chịu sẽ chỉ nhíu mày một cái rồi thôi, nay lại bộc phát qua lời nói, ngữ điệu còn có chút nạt nộ, chính là dáng dấp của mấy con quỷ ở Tây Lâm.
- Vậy thì tốt!
Buồng lái mô phỏng Trương Quyết Sinh đang ngồi vẫn ù ù thanh âm vận hành nặng nhọc, người mới nghe qua thật sự rất khó chịu, nhưng nếu nghe đã quá nhiều, nghe đã quá quen, sẽ tưởng đấy mới chính là thanh âm chân thật nhất của Tinh giáp. Hiện tại trong buồng lái chỉ còn thanh âm ấy, đôi ba lời hàn huyên ít ỏi đã kết thúc từ bao giờ.
Tỉ lệ thao tác chính xác: 90%
Thiếu niên càng nhìn càng thấy sợ hãi, nó không tin vào mắt mình được nữa. Không phải nó chưa từng thấy, mà bởi vì từng thấy điều tương tự nên mới ngỡ ngàng như vậy.
Trương Quyết Sinh ngồi thừ một lúc lâu vẫn không biết đặt sao cho phải. Mặc dù đã hoạch định lần trở lại Thánh Quang này sẽ ẩn mình mà quật khởi, nhưng chấp niệm với một cái danh hào thật đặc sắc vẫn làm hắn lấn cấn không thôi. Trương Quyết Sinh theo thói quen đưa tay lên xoa xoa quả đầu húi cua của mình, tầm mắt vì đó mà bị cánh tay che khuất. Ánh mắt hắn vô thức nhìn vào, liền thấy “vết mực” ngay ngắn vẫn còn nguyên màu nơi ấy, đầu bỗng sáng lên, tay đặt xuống màn hình cảm ứng, gõ ra một dãy kí tự. Sau khi kiểm tra không có trùng lặp, nhanh chóng hoàn thành đặt tên.
- Mai không đi học hay sao mà giờ này vẫn còn ngồi đây?
Không! Cái tên này cũng trẻ trâu chẳng khác gì trước kia, thậm chí còn “phèn” hơn. Trương Quyết Sinh vừa gõ được một nửa đã vội xoá đi.
- Chơi đến sáng rồi tới trường là vừa.
“Sinh Cô Đơn”
Nói vừa dứt câu, Lê Hưng biết mình lỡ lời, yên lặng giây lát, không thấy Trương Quyết Sinh nổi tính mới chầm chậm nói tiếp:
- Bố mẹ em giàu!
Vừa cẩn thận căn chỉnh ngoại hình nhân vật, Trương Quyết Sinh vừa cất tiếng hỏi. Người hắn hỏi đương nhiên là thằng nhóc nãy giờ vẫn thậm thụt sau lưng.
Ngươi muốn Tinh giáp di chuyển, vậy phải nhập chỉ lệnh. Ngươi muốn Tinh giáp giơ tay nhấc chân, vẫn là nhập chỉ lệnh, muốn uốn éo xoay người, cũng là tương tự như thế. Nhưng mỗi một chỉ lệnh được đưa ra, đều có một tổ hợp nút lệnh, ít thì 1,2, nhiều thì 3,4, thậm chí là 5. Vậy hãy thử tưởng tượng nếu muốn một cái Tinh giáp chiến đấu, phải dùng bao nhiêu chỉ lệnh, ấn biết bao nhiêu cái nút lệnh? Rất nhiều, rất rất nhiều. Ngươi nhớ được hết không? Có thể! Nhưng ngươi có thể thực hiện chính xác không sai một nút, có thể nhanh chóng thực hiện liên tiếp mà không loạn một khắc không? Khó lắm!
Trương Quyết Sinh nhìn danh hào của mình, ngẩn ngơ đôi chút.“612198” nó đối với người khác, tất nhiên là tầm thường, có khi còn là vô nghĩa, nhưng với Trương Quyết Sinh, kẻ từng bị tù đày tại nơi đáng sợ nhất thế giới, nó là thứ đã định sẽ gắn với hắn cả đời này. Mười năm qua người ta gọi hắn bằng dãy số ấy. Nó là tủi nhục của hắn, nó là hối hận của hắn, cũng là thứ in sâu trong lòng chẳng thể nào quên. Nó vốn đã khắc trên tay từ mười năm trước, mãi mãi không phai mờ, vậy hôm nay cho nó thêm một lần khắc vào Thánh Quang, để nó ẩn mình quật khởi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tỉ lệ thực hiện chỉ lệnh cấp 4(mức độ phức tạp nhất): 45,6%
Ánh mắt Lê Hưng chuyển dời đến vị trí thanh âm ấy phát ra, rồi chẳng thể nào rời mắt được nữa. Nó đang thấy cái gì vậy, là ngón tay đang khiêu vũ sao?
- Thế thì học hành gì nữa! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Hưng ngất ngây trong hưng phấn, cảm thán xong xuôi liền hướng mắt lên màn hình chiến đấu. Mắt nó vừa mới ổn định lại phải mở to thêm lần nữa.
“Mìn Xào Lá L..”
“Xe Ben Đổ Đá”
Một hơi ấy vốn không có gì to tát, thậm chí khó mà nghe ra, nhưng với kẻ nãy giờ đứng trong lạnh lẽo, nó tựa nắng xuân sang, dù cho nhỏ bé, lại đủ để sưởi ấm con tim đang run rẩy từng hồi, tiếp thêm dũng khí cho nó thoả nốt cơn hiếu kì, lại đứng đấy mà nhìn tiếp.
Lê Hưng cười to một tiếng, dường như đã chẳng còn sót lại chút gì sợ hãi, khẽ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mày Trương Quyết Sinh lại nhíu, lần này nhíu cũng thật sâu. Bản thân hắn hiện tại hình như đã chẳng còn là ngày xưa nữa. Hắn không chắc sự thay đổi ấy bắt đầu từ lúc nào, cũng không rõ đó là tốt hay xấu? Chả hiểu sao chỉ một lời nói lại khiến hắn phải ngồi im tự vấn. Đấy là trưởng thành ư? Hay hắn đang sợ hãi mình đang dần biến thành một “con quỷ” sau khi đã “xuất sắc tốt nghiệp” Tây Lâm. Trương Quyết Sinh chưa bao giờ tự nhận bản thân là người tốt, nhưng ít nhất, hắn không thể để bản thân sa ngã, mặt mũi cha mẹ mất đi như thế là quá đủ rồi.
Lê Hưng nhún nhún vai, biểu thị đồng tình, rồi ngả ngớn tựa cằm vào lưng ghế Trương Quyết Sinh đang ngồi, ngáp dài một cái rồi nói:
Lê Hưng nghe thấy, khẽ giật mình, thắc mắc trong lòng cũng tiêu tan. Nó hơi đờ người ra một lúc, giống như đang phân tích xem câu nói vừa nghe có cái ý vị gì, một phen mất mật ban nãy, nó không chịu thêm được. Rất may, trái tim yếu mềm của nó không nghe ra doạ nạt, thậm chí còn có chút quan tâm ẩn giấu. Tâm tình nhanh chóng ổn định, đáp lời:
Tất cả những kẻ yêu thích Tinh giáp đều hiểu điều ấy, Lê Hưng nó cũng vậy. Nó liếc nhìn đến thông số thống kê bên góc màn hình điều khiển đang liên tục biến động, không nhịn được mà hít lấy một hơi dài.
Vẫn là thôi! Mấy cái tên ấy mười năm trước còn có chút ấn tượng, nay thật sự đã chỉ còn là thứ quê mùa. Hơn nữa phong cách đặt tên bây giờ đã khác xa hoàn toàn. Lấy một cái tên đơn giản rồi chèn vào không biết bao nhiêu cái kí tự đặc biệt, chèn nhiều đến nỗi còn đếch biết nó thực ra đọc như thế nào, Trương Quyết Sinh nếu còn đặt như vậy, sợ là “lớp trẻ” nó cười cho.
- Như anh à?
Trương Quyết Sinh thu lại nụ cười, chợt nhớ đến mấy lời năm xưa bố mắng, nhẹ giọng tiếp lời. Rồi hắn bỗng nhận ra, nó chẳng ngờ lại chính xác như vậy. Hắn bây giờ đúng là bốc “cứt” mà “ăn” thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Công Nông Lên Dốc”
- Tất nhiên! Em đây đến trường để ngủ là chính, thầy cô giảng bài có khác nào mẹ ru bên tai đâu.
Lời ấy nói ra nghe rất thản nhiên, lại không phải kiểu kênh kiệu của mấy gã phú nhị đại mà Trương Quyết Sinh từng tiếp xúc, hắn thậm chí còn nghe ra trào phúng trong đó. Trương Quyết Sinh khẽ bĩu môi, cũng không để tâm lời đùa cợt, thản nhiên đáp:
- Bố anh bảo học hành không đàng hoàng, sau ra đời bốc cứt mà “ăn” đấy!
Trương Quyết Sinh sau một hồi loay hoay cũng căn chỉnh nhân vật của mình ưng ý nhất. Đang thoả mãn với thành quả liền nghe được lời ấy của Lê Hưng, hắn buột miệng cười giễu một tiếng. Thì ra thằng nhóc này với hắn trước kia là cùng một dạng người.
Còn thằng nhóc Lê Hưng, nó vậy mà vẫn đứng sau ghế Trương Quyết Sinh, vẫn tựa đầu vào, chỉ là ánh mắt của nó, nay đã nhìn đi đâu. Mắt Lê Hưng rất tình, nếu so với những diễn viên chuyên kể chuyện bằng ánh mắt, nó có chăng chỉ thiếu chút điệu đà. Ánh mắt ấy xa xăm, như chất chứa muộn phiền, có thêm vẻ bất cần, ẩn hiện sức sống mãnh liệt của tuổi thiếu niên.
Trương Quyết Sinh sớm đã đeo lên tai nghe, bắt đầu “cuộc đời” mới của mình.
Trương Quyết Sinh mắt vẫn nhìn màn hình, thuận miệng nói.
Không lẽ như trước kia, là “Thiên Đường Vắng Em”.
Nhìn cái danh hào không thể nào tầm thường hơn đang hiện trên màn hình, Lê Hưng trong lòng chợt thấy khó hiểu. Ai chơi Thánh Quang đều biết, danh hào là thứ đáng coi trọng bậc nhất trong game, bởi thằng nào chả muốn, có một ngày danh hào ấy cùng Tinh giáp của mình, sẽ hô phong hoán vũ trên Chiến đài Vinh quang, dù cho không thể cũng có cái mà “tự sướng tinh thần”. Như cái tên của hắn, “Chí Tôn” lại thêm vào mấy cái hoa hoa gạch gạch, ngầu biết bao nhiêu. Đằng này, chỉ một dãy số đơn điệu, lại chẳng có kí tự đặc biệt, “612198” sao mà “phèn” thế!
Trên màn hình điều khiển, có một bàn tay thoăn thoắt di chuyển, những ngón tay theo sự tịnh tiến ấy mà từng nhịp lên xuống. Mỗi lần như vậy, màn hình điều khiển lại vang lên những thanh âm lộp bộp be bé. Tiếng lộp bộp đó nếu chỉ là một nhịp vang, sẽ chẳng có gì đặc sắc, nhưng nếu nó không chỉ có một, mà là rất nhiều, lại vang lên liên miên không dứt, có to có nhỏ, lúc nghe ra sẽ chẳng khác chi một màn diễn tấu.
Gã thì ra cũng đã là Đấu Thần, chẳng trách hôm ấy cày thuê có hơn tiếng mà đã cho danh hào của nó thăng tới 50.000 bậc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.