Ngục Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Thắng nhưng thua
Vợ Đức thấy biểu cảm kì lạ ấy của chồng, lại không nói thêm gì, lách người qua cho gã bế con ngồi vào ghế lái.
Đức vội lấy kính đeo lên, đến khi nhìn đến màn hình chiến đấu, mày không nhịn được mà nhíu lại như sắp chạm vào nhau.
Màn hình chiến đấu thực ra chẳng có gì đặc biệt, chỉ có biểu tượng chiến thắng dành cho Lý Khắc mà thôi. Nhưng lạ một chỗ, giao diện chiến đấu trên đó không phải của Tinh giáp, mà là của Tinh giáp sư.
Đức ngờ ngợ, mở lên đàm thoại, lại chẳng nghe thấy gì, đợi một lúc lâu vẫn thế, đang định lên tiếng thì hệ thống thanh âm của buồng lái chợt vang tiếng vỗ tay. Nó rất chậm, cũng rất điềm nhiên. Kết thúc tràng vỗ tay ấy, là tiếng thở dài. Không phải não ruột não gan, mà tựa như trút được gánh nặng vậy.
- Hay!
Nghe được thanh âm ấy của Lý Khắc, Đức liền biết bản thân vừa bỏ qua hồi đặc sắc nhất của cuộc chiến “đồ Thần” này. Hắn mở lên màn hình livestream, tua lại phân cảnh vừa rồi.
Vẫn là Khởi I cùng Mị Ảnh giằng co, ngươi đánh ta một cái, ta chém mày một đao. Khởi I lúc này cũng đã chẳng còn đủ năng lượng, không thể tiếp tục bày ra cái kiểu đánh điếm thối kia được nữa, liền đưa chiến cuộc trở lại với giáp mặt phân tranh.
Cũng vì như vậy, HP của Khởi I tụt xuống không phanh, còn nhanh hơn bộ đếm thời gian kìa. Rõ ràng không thể đánh kiểu song phương cùng thương được. Rất nhanh HP của Khởi I chỉ còn 5% dường như cái tên tân binh kia muốn bản thân c·hết oanh liệt trên chiến trường hơn là bị xử bại.
Bỗng dưới chân Khởi I lại có bạo khí, tốc độ lần nữa gia tăng, nó dồn hết sức chém thẳng phác đao của mình về phía Mị Ảnh, mặc kệ chủy thủ cũng đã sắp đâm tới buồng lái. Không thể không nói, đòn này rất độc, nếu chém trúng, ít nhất Mị Ảnh phải mất 6% HP. Nhưng nó đồng nghĩa với việc, sau khi chém trúng, nó sẽ bị chủy thủ kia của Mị Ảnh đ·âm c·hết.
Những tưởng như Khởi I cứ oanh liệt như thế mà c·hết đi, thì bỗng dưng phác đao đang nghiêm thế trên tay nó đột ngột rơi khỏi, cắm thẳng xuống đất, cả người theo đó lại cúi thấp, thuận đà dang tay muốn ôm chặt lấy người Mị Ảnh.
Mị Ảnh bị biến cố bất ngờ ấy chấn cho giật mình, có điều nó chỉ trong thoáng chốc, khả năng ứng biến của Lý Khắc vốn không thể xem thường. Mị Ảnh nhanh chóng đưa cánh tay cầm chủy thủ biến thế, xảo diệu thoát khỏi cánh tay đang dang ra của Khởi I, rồi mặc kệ thế tiến điên cuồng ấy, xoay ngược chủy thủy, nhắm thẳng vào lưng đâm tới.
Cuối cùng Khởi I cũng ôm được eo của Mị Ảnh nhưng đồng thời lưng nó cũng phải nhận một đâm. Nó phải c·hết chắc rồi.
Chỉ là, ngày hôm nay, những bất ngờ đâu thể cứ như vậy mà kết thúc.
Khởi I vậy mà không c·hết, HP của nó vẫn còn 1%.
Mị Ảnh dường như cũng bất ngờ về kết quả ấy, chủy thủ trong tay đang buông lỏng vội nắm chặt lại, chuẩn bị dụng lực đâm sâu tấc nữa. Thế nhưng, Mị Ảnh còn chưa kịp phát lực, bỗng nghe thấy thanh âm cảnh báo nhiệt độ vang lên điên cuồng. Lý Khắc đưa mắt nhìn tới sơ đồ kết cấu, liền thấy phần bụng của Mị Ảnh, nhiệt độ đang tăng lên một cách chóng mặt.
Đến bây giờ Lý Khắc mới hiểu vấn đề gì sắp xảy ra. Khởi I muốn tự bạo.
Năng lượng của Khởi I đã sắp cạn, dù cho có nổ lò phản ứng thực ra cũng chẳng gây ra tổn thương chí mạng. Nhưng nếu nó p·hát n·ổ cùng với bạo khí thì sao?
Đúng vậy, tên tân binh nó muốn cho nổ Khởi I đồng thời với thời điểm bạo khí xảy ra.
Bùm!
Rốt cuộc Khởi I đã thành công tự bạo. Khói lửa bay khắp, giáp đá tứ tung, nhưng mà... Mị Ảnh đâu rồi!
Ở cách v·ụ n·ổ chục mét, bóng dáng Mị Ảnh hiện ra, bộ dáng chật vật đến lạ lẫm. Ở nơi bụng, vỏ giáp đã tan tành, những giọt nadium sau khi vỏ giáp bị nhiệt độ cực cao nung chảy đang liên tục nhỏ xuống đất.
Mị Ảnh đã thoát 1 kiếp, đồng hồ cũng sắp điểm về 0.
Mị Ảnh thoát ra chỉ trong tích tắc, một pha di chuyển bộc phá quyết đoán đã cứu nó một mạng. Thế nhưng, tích tắc sau, Mị Ảnh đang rũ rượi chợt cứng người lại. Sau đó... không còn sau đó nữa, Mị Ảnh cũng tan tành rồi.
Một cột dung nham điên cuồng bắn thẳng từ dưới mặt đất lên, lấy Mị Ảnh làm trung tâm, nhấn chìm con robot xấu số trong dung nham nóng bỏng.
Nó chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể bất lực chịu c·hết, di chuyển bộc phá không thể dùng nữa, tổn thương trên thân thể nó quá nhiều, hệ thống phản lực đã sớm bị vô hiệu hoá.
Cùng lúc đó, bộ đếm thời gian chạy hết.
Đức hơi thở nặng nề đến cực điểm. Không ngờ, không ngờ trận đấu này lại có thể đi đến kết cục như vậy.
Lưỡng bại câu thương, là lưỡng bại câu thương.
Thực ra Lý Khắc vẫn chưa c·hết, ngay thời khắc Mị Ảnh sắp sửa bị dung nham nhấn chìm, gã đã nhanh tay thực hiện chỉ lệnh bảo hộ phi công, di dời buồng lái khỏi Tinh giáp.
Xét theo khía cạnh nào, Lý Khắc đều thắng.
Nhưng mà...
- Tao thua rồi!
Thanh âm bình thản của Lý Khắc cứ thế nhẹ nhàng vang lên.
Đức nghe thấy, vợ Đức cũng nghe thấy.
Đức không đáp lời, bởi câu nói kia là sự thật. Đoàn trưởng của hắn thua rồi.
Nhưng vợ Đức thì có:
- Sao thua được? Thông báo kia là chiến thắng mà!
Căn phòng riêng của Đức bỗng chợt rơi vào im lặng, có lẽ căn phòng xa hoa kia của Lý Khắc cũng là như thế. Tất cả, chỉ còn lại thanh âm ù ù đều đặn.
Không ai trả lời câu hỏi đấy của vợ Đức cả. Đức hắn làm sao có thể giải thích được cho vợ rằng, thắng như vậy chính là thua đây. Còn bản thân Lý Khắc, gã nào thèm giải thích.
Vợ Đức nhận ra sự nặng nề trong căn phòng, cô lý giải không được đám đàn ông kì dị này, liền chẳng thèm quan tâm nữa, đi đến đỡ thằng bé con nay đã lại ngủ khì trên tay bố, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
- Thực lực của gã hơn anh một bậc.
Sau một hồi lâu im ắng, Đức đột nhiên lên tiếng. Lời hắn nói ra rất đơn giản, rất trực tiếp, nhưng cũng rất đau lòng.
Chẳng ai muốn bản thân bị nhận xét là thua kém người khác cả. Người nhận xét lại còn là chiến hữu cạnh bên. Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ ấm ức mà sinh cả cục nộ khí.
- Đúng! Gã hơn tao một bậc. Không phải kỹ năng cá nhân, mà là kinh nghiệm chiến đấu, mà là kiến thức chuyên sâu về cái Thánh Quang này.
Thanh âm của Lý Khắc vẫn rất bình thản. Đức nghe qua mà có chút khó tin, nhưng rồi hắn cũng nhớ ra, Lý Khắc xưa nay vẫn luôn là kẻ dị biệt. Không đổ thừa, không né tránh, nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan, cầm được cũng buông được.
Bao năm qua thực ra Lý Khắc vẫn vậy. Chỉ là gần chục năm quá quen thuộc với việc Lý Khắc chiến thắng, làm Đức quên mất khía cạnh hơn người ấy của gã.
Không sai, kinh nghiệm chiến đấu của gã tân binh kia quá nhiều, bởi vậy nên mới có thể dẫn dắt chiến cuộc khéo léo như thế. Gã cũng hiểu rất sâu về Thánh Quang, đơn cử như cái tinh cầu An Khiết 43 này. Gã biết trong đó có gì, gã biết cả nadium bên trong vỏ giáp của Mị Ảnh có thể kích thích phản ứng gì đó trong tinh cầu, dẫn đến hiện tượng dung nham nghịch dòng, trực tiếp nhấn chìm Mị Ảnh. Và còn một yếu tố nữa Lý Khắc chưa kể, đấy là tố chất tâm lý.
Gã tân binh ấy quá lì lợm, cũng rất tin tưởng vào phán đoán của mình. Vốn dĩ Mị Ảnh đã có thể bị đưa vào vùng bạo khí mấy lần, nhưng gã vẫn không làm cái hành động cuối cùng ấy. Hắn biết, nếu không thể khiến Lý Khắc buông lỏng cảnh giác, gã sẽ không có cơ hội giữ lấy Mị Ảnh.
Gã đưa Khởi I về 5% cố tình nhận lấy một dao trên lưng. Người bình thường sẽ không dám, bởi không chắc liệu dao ấy đã đ·âm c·hết mình chưa. Gã tân binh ấy lại đám, vì hắn rõ ràng, vỏ lưng của Khởi I chống chịu tốt hơn bất cứ vị trí nào trên cơ thể. Đấy không phải đặt cược, mà là tính toán có chủ đích. Hơn nữa, gã còn đợi đến những giây cuối cùng của trận chiến, dụ Lý Khắc đâm một nhát chí tử mà ai cũng sẽ cho là có thể kết thúc chiến cuộc. Tất cả chỉ nhằm mục đích duy nhất, khiến Lý Khắc thả lỏng tinh thần.
Khả năng tính toán siêu việt cùng sự lì lợm đến đáng sợ ấy, lại hiện hữu trên một con người sở hữu sự toàn diện về khả năng làm chủ Tinh giáp. Chỉ có thể nói, gã đúng thật là “Thần Nhân”.
-vAnh chắc là đang vui?
Đức chợt cất tiếng hỏi.
- Vui! Vui chứ! Mười năm ròng rã chỉ để đi tìm một đối thủ xứng tầm, cuối cùng thì tao cũng tìm được.
- Anh có bỏ game nữa không?
Đức rụt rè hỏi tiếp.
- Haha! Còn lâu!
Lý Khắc cười ha hả. Gương mặt vốn tuấn tú càng thêm đượm vẻ phong hoa. Vui, hắn đang rất vui. Vui bởi thua một trận, vui vì nay tìm lại được cảm hứng chơi game đã mất từ lâu rồi. Hắn nhanh chóng đóng bảng tổng kết, lại nhìn qua cái tên 612198 kia một lần, nhớ kĩ trong đầu, không do dự mà gửi lời mời kết bạn.
Cùng lúc đó, hòm thư của Lý Khắc cũng hiện lên thông báo, phẩn thưởng của cuộc chiến vừa rồi đã được gửi về hành trang ở căn cứ. Hắn chẳng để ý nhiều, thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
Tinh cầu An Khiết mau chóng biến mất, xung quanh lại phủ một màu trắng xoá của khu mô phỏng chiến đấu An Dương. Lý Khắc không nhịn được mà nhìn qua bên kia, thấy cái gã 612198 kia vẫn còn thẫn thờ đứng đấy. Chợt đối phương nhìn lại, hắn gật đầu chào một cái, rồi... đăng xuất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.