Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Nhặt được "vàng"

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Nhặt được "vàng"


Trước kia, mỗi lần mẹ hoặc chị nhắc nhở, hắn đều sẽ cố tình làm ngơ, chỉ là hiện tại, một lần nữa được nghe thứ hoài niệm quen thuộc, lại không thấy khó chịu như những năm tháng ấy.

- Quyết Sinh, ban nãy chị quên mất, ở đường Hoa Dương có một nơi tạm trú, được mấy nhà hảo tâm dựng lên để giúp đỡ những hoàn cảnh khốn khó. Em chắc chưa có chỗ ở, đến đấy thử xem. Tuy rằng chỉ là chỗ nằm tạm, nhưng ít ra đỡ đần được chút tiền ngủ nghỉ. Chị sẽ liên hệ với bên đó, không có thủ tục gì rề rà đâu, chiều nay em đến xem xem.

Trương Quyết Sinh lúc này đã đứng trong thang máy, tay vân vê cái điện thoại của mình, đầu lại đang suy nghĩ về mấy lời chị Hiền vừa nói.

Nó từng ném vào thằng con trai ngỗ nghịch sau những việc làm ngu ngốc của nó, ném đi những nỗi bực tức chẳng thể nào nguôi ngoai. Chưa lần nào cái điện thoại ấy ném trúng Trương Quyết Sinh, và chưa lần nào vì đáp sai điểm đến mà nó hỏng cả. Nó giống như...bố hắn vậy, rất gan lì, rất cục cằn. Nhưng bây giờ nó hơn bố hắn rồi.

Bỗng balo Trương Quyết Sinh vang lên bài ca dân vận xưa cũ, thanh âm hơi rè, lại rất to, tựa như nhạc chuông điện thoại của mấy cụ ông cụ bà nghễnh ngãng. Hắn hạ balo xuống, lấy ra điện thoại, thấy được dãy số trên màn hình liền tắt đi.

Một lần nữa nhìn bóng dáng vặn vẹo của mình nơi cửa thang máy, Trương Quyết Sinh lại tự hỏi, tương lai của mình nên bước tới như thế nào. Chị Hiền biết vấn đề hiện tại của hắn, cũng biết quá khứ bất hảo của hắn, vậy nên mới không tiếc lời dặn dò. Trương Quyết Sinh bỗng nảy sinh cái hoài niệm xa xôi, rằng đã rất lâu rồi chưa có người phụ nữ nào đối xử với hắn như vậy.

- Quyết Sinh, em còn chưa cho chị số điện thoại liên hệ! Hồ sơ công dân của em bị ẩn mục đó rồi!

Trương Quyết Sinh bình tĩnh nghe người phụ nữ nói hết lời, hắn nhận ra sự áy náy ẩn chứa trong đấy. Hắn thực ra sớm đã lường trước kết quả, cũng không có thất vọng, bởi hắn đến đây chỉ vì ông bác thúc ép mà thôi. Có điều, hắn lại chẳng tưởng tượng ra rằng, trên đời này vẫn còn có một người nữa lo lắng cho hắn như vậy.

Vừa đến cửa thang máy, cái điện thoại cục gạch lại vang lên tiếng chuông. Trương Quyết Sinh giật mình, không nghĩ ra ai có thể gọi cho hắn, ông bác lúc này vốn đang bộn bề với sự vụ, sẽ không rảnh rang mà gọi tới. Trương Quyết Sinh lấy ra điện thoại, hơi bất ngờ vì người gọi tới lại là chị Hiền hắn vừa mới tạm biệt. Mắt nhìn tới cánh cửa kính xa xa, bình tĩnh ấn phím nghe, bên tai lập tức vang lên thanh âm dịu dàng:

Thực ra mấy cái vấn đề ấy, đối với Trương Quyết Sinh vốn không quan tâm sự đời, cũng chỉ là chút tin tức cho thông hiểu nơi mình sắp định cư. Nhưng chị Hiền lại dặn dò hắn rất nhiều, thậm chí là dặn đi dặn lại, rằng hắn không được để đám dân anh chị chèo kéo. Cái mác tù nhân Tây Lâm của Trương Quyết Sinh ở cái nơi này, đối với phường vô lại, rất có phân lượng.

- Được rồi chị!

- Quyết Sinh này! Với trình độ học vấn cùng lý lịch hiện tại của em, thì chỉ có thể đi làm mấy công việc lao động đặc thù, nói thẳng ra đấy là...lao động tay chân. Nhưng mà bây giờ công việc như vậy rất hiếm, cũng rất khắc nghiệt, quá khó để đảm đương, muốn tìm việc ngay lại càng không dễ. Mấy ngày này chị sẽ cố gắng tìm kiếm, nếu có khởi sắc, chị sẽ liên hệ với em ngay. Tuy vậy, em vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Có chuyện gì sao ạ?

Trương Quyết Sinh lại tiếp tục chào một lần nữa, có lẽ đây là lần cuối.

- Cái điện thoại của em, giờ là đồ hiếm.

- Chị tên Hiền.

Chương 5: Nhặt được "vàng"

Sau một hồi im ắng, cuối cùng người phụ nữ cũng mở lời.

Nghe Trương Quyết Sinh hỏi, Hiền liền hồi thần, mỉm cười đáp:

Trương Quyết Sinh ngẩng đầu, thấy được sự quan tâm trong đôi mắt lấp lánh ấy, não nề vụn vặt trong lòng cứ thế mà vơi. Hắn mỉm cười, tất nhiên không phải tươi tỉnh, lại gật đầu “Vâng” nhẹ một tiếng.

- Quyết Sinh, em chưa học hết phổ thông hả?

-Nó là di vật của bố em, số điện thoại kia cũng là từ bố sang tên. Trông thì lạc hậu, nhưng mà...bền lắm!

- Tên chị là gì nhỉ?

Cuộc điện thoại ấy sau câu cảm ơn của Trương Quyết Sinh vẫn chưa kết thúc, Hiền lại dặn dò gã vài điều quan trọng cần lưu ý ở cái đại khu S6 đầy thị phi này.

Trương Quyết Sinh lặng im nghe Hiền nói một tràng dài, khi hiểu ra vấn đề cốt lõi trong đó, lòng hắn cảm giác như ấm áp đến lạ. Mắt hắn vẫn nhìn cửa kính mờ kia, miệng cười tươi hơn chút.

- Em cảm ơn! Em nhất định sẽ tới!

Kẻ đi ra từ Tây Lâm, cái đại khu S6 này, đều sợ hãi, đều căm ghét. Thảm án 200 năm trước, đến hiện tại vẫn là nỗi ám ảnh chẳng thể nào nguôi ngoai. Sẽ chẳng ai muốn dang tay ôm lấy sợ hãi vào lòng cả, dù cho Hiền đủ can đảm, đủ vị tha, nhưng cũng không thể nào thay đổi suy nghĩ của cả một đám người. Buồn hơn nữa là, thanh niên ấy thậm chí còn chưa tốt nghiệp phổ thông. Tây Lâm vốn sinh ra không phải cho tù nhân cải tạo, dạy nghề tất nhiên chẳng có, vậy thì coi như, một cơ hội nhỏ bé nhất cũng chẳng còn.

Sau khoảnh khắc ngơ ngác, Trương Quyết Sinh liền lấy lại tâm tình, lần nữa gật đầu chào rồi nhẹ bước ra cửa. Tấm kính mờ vừa hé, hắn bỗng quay đầu, nhìn người phụ nữ đang có chút thẫn thờ, khẽ hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt kia rất điềm tĩnh, rất kiên cường và...rất lý trí. Phải chăng thanh niên ấy hiểu, lý lịch của bản thân nếu không có một sự giúp đỡ thật sự lớn lao nào, là không thể một lần nữa đứng dậy. Hay là, gã vốn dĩ đã muốn từ bỏ tương lai, đến đây đơn thuần chỉ là xem cho có.

Câu hỏi có chút đường đột ấy kéo Hiền ra khỏi suy tư, cô vội đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe câu trả lời có chút thản nhiên của người thanh niên trước mặt, Hiền chẳng sinh ra khó chịu, thương xót trong lòng giống như lại tăng thêm chút.

Nhìn những con số ghi trong tờ giấy nhắc, Hiền chẳng nghĩ ngợi liền nhập nó vào điện thoại cá nhân của mình, không biết vì sao lại ấn gọi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em cảm ơn!

Ngón tay cái Trương Quyết Sinh khẽ khàng lau đi bụi vương, rồi chạm phải vết rạn nứt trên góc, chợt nhớ ra cái điện thoại này không chỉ đơn thuần là một thứ công cụ liên lạc, nó còn dùng để...ném.

Trương Quyết Sinh lòng chợt dâng lên vài cảm xúc phức tạp. Hắn thấy biết ơn, cũng là nuối tiếc, và cả...ân hận. Với hắn bây giờ, những lời ấy đã trở thành một thứ gì đó quá xa xỉ. Vậy thì hôm nay, hắn nhặt được vàng nhỉ?

Vừa bước được một đoạn, Trương Quyết Sinh đã bị người phụ nữ gọi với theo.

Mấy năm làm ở Trung tâm Bảo trợ xã hội Xa Chuyên, tuy không tính là dài nhưng tiếp nhận những hoàn cảnh éo le cũng không phải là ít. Đa phần người tới đây, đều đã ở bên bờ của cùng cực. Vậy mà thanh niên trước mặt này, cô không thấy cái ánh mắt mong ngóng quen thuộc mà mình thường xuyên chạm đến.

Trương Quyết Sinh cúi đầu nhìn cái điện thoại “cục gạch” của mình, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, ở cái thời đại công nghệ phát triển đến mức chưa từng có này, ai lại còn dùng cái điện thoại bàn phím cổ lỗ sĩ như hắn chứ. Thế mà mẹ hắn từng kể, bố hắn đã dùng nó tận những bốn mấy năm. Một thứ đồ vật bốn mấy năm chưa hỏng, vậy cũng nên coi là “đỉnh cao công nghệ” chứ nhỉ?

Trương Quyết Sinh vừa ngẩng đầu lên vừa nói, lại thấy người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của mình, có chút hiếu kì hỏi:

Đại khu S6 nhìn thì như yên bình, vậy mà không có sự ổn định của một đô thị cấp tiểu. Bởi ở đây có rất nhiều vấn đề. Nào là mấy băng đảng xã hội đen lộng hành, nào là đám t·ội p·hạm bị truy lã vẫn đang chui rúc, lại thêm vài cuộc b·iểu t·ình của công nhân vệ sinh, nơi đây giống kiểu sắp loạn đến nơi rồi.

Trương Quyết Sinh dừng lại, hơi chút bất ngờ, cũng không nghĩ người phụ nữ này lại tận tâm với hắn đến vậy. Hắn liền trở lại bên bàn, ghi số điện thoại của mình vào tấm giấy nhắc đặt gần đó rồi đưa cho người phụ nữ.

Trương Quyết Sinh cười tươi hơn chút, nói rất chân thành. Hắn thừa biết lời nói kia là an ủi nhưng cũng không nỡ lòng mà từ chối. Hắn từ tốn đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào một cái rồi lặng lẽ ra cửa.

- Chị Hiền, em về đây! (đọc tại Qidian-VP.com)

Kẻ tù tội trở về xã hội, Hiền đã gặp không ít, có người tội lớn, có người tội nhỏ, nhưng cô đều có thể giúp đỡ đôi chút, ít nhất là giới thiệu được vài nơi có thể bỏ qua quá khứ tội lỗi của họ. Chỉ là, với người thanh niên trước mặt, cô cảm giác như mình chẳng thể giúp gì được. Làm cái nghề này, tiền chẳng nhiều, nhưng mỗi lần giúp được những con người chật vật ấy, Hiền cảm thấy mình nhận lại được nhiều thứ còn hơn cả vật chất. Cô thấy mình hạnh phúc, cô cảm thấy tự hào. Vậy mà lần này, cô lại thấy bất lực.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Nhặt được "vàng"