Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn
Toán Liễu Bất An Toàn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Nếu ta có đuôi, chắc chắn giờ đây nó đã dựng đứng lên rồi.
Sau mấy ngày hưởng thụ cuộc sống vô lo vô nghĩ, ta bắt đầu trở lại công việc cũ, nhận những đơn hàng "g·i·ế·t thuê".
Loại phấn này là hàng thời thượng từ kinh thành, trấn Kiều không có, phải nhờ thương nhân mang từ thành lớn về, giá rất đắt, những hai lượng bạc một hộp. Nghe nói đánh lên mặt sẽ mịn như mây khói, rất đẹp. Không ít thiếu nữ ở trấn Kiều thèm thuồng loại phấn này, nhưng chẳng hiểu sao A Uy lại biết được điều này.
A Uy muốn tự mình trang điểm cho ta.
Nhưng vấn đề là phụ thân ta mỗi lần ngủ còn say hơn heo, về nhà vào ban đêm cũng chẳng ích gì.
Bởi phụ thân sợ ta g·i·ế·t người nhiều quá, chọc giận những kẻ không nên chọc rồi liên lụy đến ông, nên đã sớm dặn ta, rảnh rỗi thì đừng về nhà, có về cũng phải về lúc đêm khuya, đừng để ai nhìn thấy.
Có đôi khi mục tiêu khó đối phó, ta liền bịa chuyện với A Uy rằng mình phải về nhà mẹ đẻ. Có lần ta đi hẳn mười ngày nửa tháng mới trở về, và ta cũng dặn hắn không được đi tìm ta, vì ở nhà ngoan ngoãn chờ thê tử trở về là đạo đức mà mỗi người đàn ông nên giữ. Lời ta nói bừa bãi vậy mà A Uy cũng chẳng nghi ngờ gì, mãi cho đến một lần, khi ta lại nói muốn về nhà mẹ đẻ, hắn bất ngờ bảo: "Ta đi cùng nương tử nhé.""
Vừa hay lần này khách của đơn hàng "g·i·ế·t thuê" không trả nổi tiền cọc nên hủy đơn. Ta rảnh rỗi không có việc làm, liền quyết định dẫn A Uy về nhà dọa phụ thân một phen, làm một người con hiếu thảo.
Dậy không nổi, thực sự là không dậy nổi.
Dưới ánh nắng, khuôn mặt của A Uy tỏa ra một làn ánh sáng trong trẻo, ngay cả những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cũng hiện lên rõ ràng. Ta ở gần hắn như thế, hắn lại chẳng hề tránh né, vẫn dịu dàng nhìn ta bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Hắn mở nắp hộp, nhẹ nhàng bôi phấn lên hai gò má của ta, rồi từ từ tán đều.
Đến ngày thứ ba bày sạp, ta đã quyết định "bỏ bê" mọi thứ.
A Uy nhanh tay giữ lấy ta, nắm lấy cằm ta không để ta cựa quậy. Thấy hắn lại lấy thêm chút phấn, ta đoán là hắn muốn tô môi cho ta, liền đưa bút vẽ môi cho hắn, nhưng hắn đã dùng ngón tay chấm nhẹ lên môi ta.
Hắn không thể nói, ta cũng không thể nghe thấy hắn đáp, nhưng tiếng bước chân chậm rãi đằng sau nói cho ta biết, hắn vẫn luôn ở phía sau, chưa từng rời xa.
Đầu ngón tay mát lạnh, mang theo độ ẩm của phấn, lướt qua môi ta, tuy hắn không có ý gì, nhưng trong lòng ta lại dậy lên những cảm xúc lạ lùng.
Vẻ mặt A Uy rất nghiêm túc, còn ta thì lòng như lửa đốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
A Uy thấy ta trang điểm, liền vào phòng một lát, khi trở ra trên tay đã có một hộp phấn của tiệm Yên Hà Trai.
Ta đang nghĩ có nên trêu chọc hắn một chút không, thì hắn đã xoay người bước đi.
Mấy ngày qua, ta dùng tuyệt chiêu "lấy n.g.ự.c phá đá" để dọa những cô nương có ý đồ với A Uy, nghĩ rằng bọn họ sẽ yên ổn được một thời gian, nên ta nói với A Uy là ta không muốn đi bày sạp nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 4
A Uy viết chữ một lần chỉ được có trăm văn, ta không biết hắn phải viết bao lâu mới đủ tiền mua hộp phấn này.
Ta như con nai con bị giật mình, nhảy lùi lại vài bước, không dám nhìn hắn nữa, rồi xoay người chạy đi: "Đói quá, đói quá, mau về nhà thôi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thực ra từ khi thành thân, ta chưa hề về nhà lần nào.
"Rất đẹp." A Uy nói với ta.
Rõ ràng là động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ta lại không chịu nổi, mím môi né tránh, vì ta sợ nhột.
"Nhưng nói trước nhé, ta không biết nấu ăn đâu, việc nhà đều phải để chàng làm đấy!"
"Trên đường, sẽ mua chút đồ ngon cho nương tử." Đôi mắt A Uy ánh lên một tia sáng lấp lánh, "Ta sẽ không để nàng mất mặt." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta chợt nhận ra và ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, trong đó thoáng hiện ý cười trêu ghẹo.
Sáng sớm hôm đó, ta quyết định trang điểm cho thật lộng lẫy, để phụ thân thấy ta sống cũng không tệ.
Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, hắn còn khá để ý đến thể diện của ta.
Ta cầm hộp phấn từ tay A Uy, nhỏ xíu thế này còn chẳng nặng bằng số bạc mua nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta dùng gương đồng, vốn chẳng nhìn rõ được lớp phấn, nên cứ để hắn thoải mái "sáng tạo".
A Uy gật đầu đồng ý, từ đó mỗi sáng trước khi rời nhà, hắn đều làm sẵn bữa sáng, giữ ấm trong nồi, đợi đến khi ta dậy thì vẫn còn nóng.
Khi trở ra, hắn đưa cho ta một thỏi bạc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.