Người Chơi Mạnh Nhất
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Bầy Hoả Điểu nhà ai?
“17, bà chị nhìn là biết 30 rồi phải không?”
Minh ngỡ ngàng, hệ hoả là khắc tinh của hệ băng, lại được mượn lực từ mặt đất nhảy lên, còn Hương thì lực rơi từ trên cao xuống. Còn có vũ khí của Thanh Hương là dùng kiếm mà này em ấy lại dùng tay không, vũ khí của cô gái kia là găng tay, lại tung ra một cú toàn lực.
“Các sư đệ của ta ngày ngày ngoan ngoãn, làm gì có chuyện ăn h·i·ế·p kẻ yếu chứ.”
Cô ta vừa đến đã hoá giải đi uy áp mà Minh toát ra. Đám người đang nằm ngây người kia như lấy lại sức sống, bèn hô gào lên.
“Bà chị già rồi nên lẩm cẩm phải không? Chưa biết tình hình ra sao đã đổ tội cho chúng tôi rồi?”
Mà lúc này Thanh Hương cũng ngưng tụ tại bàn tay một mảng băng nhọn hoắt. Hai nắm đấm một lửa một băng va vào nhau tạo nên một vụ nổ chấn động, hơi nước bốc lên cuồn cuộn.
Bỗng lúc này Thanh Hương từ sau gốc đại thụ đi ra. Vẻ đẹp của em ấy đã hớp hồn đám người đằng kia.
Cho nên hắn đang tập điêu khắc một kí tự không gian, dùng để lưu trữ trúc. Lần sau quay về hắn sẽ thu thập thật nhiều trúc rồi sau đó dần dần sử dụng.
Hiện tại, Minh và Hương đang tạm trú tại cây cổ thụ to lớn. Cao đến hơn 100 mét. Tại vì nơi này có phấn hoa, rất thích hợp cho sự phát triển của Lala.
“Chính là con quái vật kia, nó đã g·i·ế·t c·h·ế·t đàn hoả điều mà đệ nuôi. Sư huynh mau báo thù cho đệ.”
“Không được đâu, Momo sẽ g·i·ế·t hết họ mất. Anh không muốn làm người xấu đó chứ. Vô cớ g·i·ế·t sủng thú nhà người ta rồi còn g·i·ế·t luôn cả chủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó Minh chỉ vào Momo nói.
Hai ánh mắt, một lạnh một nóng đối mặt với nhau, khiến không khí xung quanh như nghẹt thở, ngay cả Minh cũng biết rằng lúc này mình không nên xen vào nha.
Minh đang chỉ chỏ, tự dưng bỗng nghiêm mặt, giọng cũng nghiêm túc hơn. Ánh mắt bắt đầu ngưng trọng, sát khí nổi lên như cuồng phong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này đằng sau gốc cổ thụ, cô gái nói nhỏ với chàng trai.
“Cái gì già cơ chứ, cô bao nhiêu tuổi?”
Quái vật không biết từ cổng không gian nào mà xuất hiện, chúng giống như những con hung thú hoang dã lao đến tấn công hai người.
“Anh biết rồi, chuyện lớn rồi, chúng ta cứ nấp ở đây đi.”
Thấy đám người chỉa vũ khí vào mình, Momo gầm lên, vung ra đôi cánh to lớn.
Nhưng không hiểu vừa bay vào địa phận của cây cổ thụ to lớn thì bất ngờ bị một sinh vật to lớn khác tấn công.
“Thanh Hương nhà chúng ta nương tay sao?”
Người nuôi bầy sủng thú kia giận dữ, hắn quát, chân tay còn múa lên loạn xạ.
Minh chỉ cười mỉm nói.
Sư huynh nghe thấy cũng khó chịu nói.
“Xin lỗi, xin lỗi mọi người, con sủng thú này là của tôi. Tại nó tưởng là có quái vật xông đến nên chỉ ra tay một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thì ta đã xin lỗi rồi đó thôi. Nhưng việc nào ra việc đó. Thứ nhất g·i·ế·t c·h·ế·t sủng thú các người là ta có lỗi, nhưng là do các ngươi không quản tụi nó chặt chẽ nên xảy ra cớ sự này.”
“Cái gì mà ra tay một xíu, nó g·i·ế·t c·h·ế·t cả đàn sủng thú của tôi đấy. Ối dồi ôi, nó còn ăn thịt luôn cả bầy. Đúng là con quái vật.”
“Rồi rồi, ngay cả người ngoài như tôi còn sợ cái tính khí hung dữ của bà chị. Huống chi là người của chị, ai dám nói nửa lời.”
Giống như một cái hố sâu, bên dưới là nham thạch, nó xuất hiện giữa một vùng đất hoang vu?
“Anh, hình như Momo g·i·ế·t c·h·ế·t bầy sủng thú nhà người ta rồi, giờ người ta tìm đến cửa kìa.”
Cô gái có mái tóc đỏ cười khinh.
Bầy Hoả Điểu nhà ai?
Quát!
Sinh vật này với đôi cánh óng mượt màu đen, cái mỏm dày bén nhọn với ánh mắt sát khí đòng đòng. Nó bay xuyên qua làn lửa mà đám chim kia phun ngập trời. Mỏm thì mổ vào chỗ yếu hại, chân thì cào rách cơ thể, khiến cho một đàn chim hơn hai mấy con bị c·h·ế·t đi một nửa. Bầu trời máu và lửa tán loạn.
“Đại sư tỷ mau cứu bọn đệ.”
“Mắt cô mù rồi phải không, tôi mới 20 tuổi mà thôi. Người ở Hắc Hoả Bang ai cũng bảo tôi là người đẹp nhất, vậy mà cô dám nói tôi 30 tuổi? Hay là vì cô ghen tức với vẻ đẹp của tôi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người mặc đồng phục hoảng sợ lùi lại. Mồ hôi lạnh toát ra như mưa, bất giác miệng không nói thành lời.
“Các vị, từ từ đã, hạ vũ khí xuống từ từ nói chuyện nào.”
Ngày rằm 15 tháng 3 năm 2022.
Momo nghe nói mình là quái vật liền gằn mặt lại, gầm lên một tiếng nữa.
Có một đàn chim đang bay, ánh mắt của chúng rực lửa trên bầu trời. Thân xác to lớn, cùng đôi cánh khoẻ khoắn như kim thạch.
Két! Két!
Dẫu vậy, sự chênh lệch về đẳng cấp 3 và đẳng cấp 2 không phải nhỏ. Cho nên, thực lực của cô gái tóc đỏ cũng rất khá.
Tròn 2 tháng trái đất biến đổi. Địa hình dường như có sự thay đổi rõ rệt. Những cơ sở hạ tầng trước kia dường như đã bị chìm mất, chỉ còn lại đống tàn dư. Thay vào đó là những vùng địa lí mà ngay cả Minh và Hương đều thấy xa lạ.
“Đấy ngươi thấy đấy, Momo nhà chúng ta cũng quyết đấu một trận sinh tử lắm mới sống sót được. Đây đây, ngày xưa chỗ lông này, phải dài đến hơn một gang tay, giờ chỉ còn lại chút xíu. Chỗ này nữa, cái móng chân này bị xước rất nhiều…”
Cô gái tóc đỏ lửa giận đùng đùng.
Ấy vậy mà ở phía dưới cây cổ thụ, một nam một nữ không màn thế sự, chỉ tập trung vào tác phẩm nghệ thuật của mình. Còn con bướm lam ảnh vẫn cứ miệng mài ăn phấn hoa. Lâu lâu còn phát ra tiếng nói: “nhum nhum.”
Minh ôm đầu lắc lắc mấy cái. Sau đó cũng bó tay đành bước ra.
Sau đó, hai người đều lùi ra xa.
Bỗng lúc này một nữ tử xuất hiện, có lẽ là cùng một bọn vì mặc bộ đồng phục giống như đám người kia. Mái tóc rực đỏ lại óng mượn, trên trán có đeo một cái vòng kì lạ, là những tam giác ngược nhau xen kẻ màu đỏ màu đen. Trên tay cô ấy bốc lên ngọn lửa đỏ xen kẻ màu đen, giống như là lửa địa ngục.
Cô gái tóc đó cau mày, nhỏ này nói đúng, cô ta vừa tới đã bảo vệ đồng môn. Nhưng bị chửi là chị già, cô gái bất cần mà không thèm nói lý lẽ.
Cô gái tóc đỏ ngưng tụ hắc hoả bao bọc hai nắm đấm lao lên tấn công Thanh Hương.
“Con nhỏ hỗn xược.”
“Này này cô gái, đừng ỷ đẹp thì muốn làm gì làm, muốn nói gì nói nha, rõ ràng là đám các người ỷ đông h·i·ế·p ít trước.”
Quát!
Minh và Hương có thể chốt lại sau mấy ngày xuống núi, rằng không chỉ cổng không gian hay cổng hầm ngục mới xuất hiện quái vật. Mà ngay cả những thảm thực vật, hay địa lý thay đổi cũng bắt đầu sinh ra những sinh vật.
“Ngươi là đang xem thường bọn ta sao? Nó g·i·ế·t sủng thú bọn ta, xin lỗi kiểu đó mà nghe được sao?”
“Sư đệ an tâm, con Quái Vật này chỉ có một mình, chúng ta liên thủ lại là sẽ g·i·ế·t được nó thôi.”
Sau một lúc, tiếng ồn ào trên bầu trời cũng chấm dứt. Xác chim rơi xuống nằm trên cánh đồng hoa đẹp đẽ. Rồi sinh vật màu đen kia cứ thế mà gặm nhấm những cái xác tội nghiệp.
“Ôi, ngoài đại sư tỷ ra, còn có người đẹp đến như vậy sao?”
Tiếng gầm mang theo kinh lực, gió thổi mạnh về phía đám người. Tuy không gây ảnh hưởng gì lớn cho họ, nhưng ít nhất cũng đủ để thị uy.
Thanh Hương càng đáp trả nhẹ nhàng, cô gái tóc đỏ càng sôi máu tột cùng. Bởi vì lời nói của Thanh Hương đều không thể nào phản bác được.
Đám người nghe Minh đang thanh minh mà cứ như là đang xỉ nhục bọn họ.
Thế như mãnh hổ, Thanh Hương cũng không dại gì mà tiếp đón. Em ấy dậm mạnh chân xuống đất, mặt đất bỗng dựng lên một tảng băng, đồng thời đẩy em ấy nhảy lên cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại sư tỷ.”
Cô gái tóc đỏ thế công đập vỡ tản băng, cũng bắt đầu lấy đà dập nhảy từ mặt đất lên trên.
“Anh bạn này có chút nói quá rồi. Nó là sủng thú, không phải là quái vật. Nó tên là Momo, gọi nó là Momo nhé. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi không biết đâu đó.”
“Ỷ mạnh h·i·ế·p yếu, thật uổng công cho năng lực của ngươi. Có lẽ ngươi đã làm rất nhiều việc ác.”
Đám người mang đồng phục màu đỏ viền đen, với thiết kế khá bắt mắt thấy Minh bước ra cũng tạm dừng chiến ý.
Giống như một cái cây đại thụ to lớn, mọc giữa cánh đồng hoa bát ngát.
Một lúc sau, một đám con người chạy đến, từ xa đã nghe thấy tiếng rống phẫn nộ.
Minh trong thời gian này cũng không có gì làm, nên đành lấy bí tịch ra điêu khắc lên mấy khúc gỗ, tảng đá. Tuy nhiên khắc lên đó cũng không có hiệu lực gì, khắc lên trúc mới có hiệu lực.
Bấy giờ Momo đã cao đến 2 mét, cánh của nó sải ra càng khiến nó uy mãnh đến khủng khiếp.
Minh lúc này cứ ú ớ, đám người này có phải nhập tâm quá rồi không? Thời nào rồi còn đại sư huynh, đại sư tỷ, đừng nói mấy người thuộc môn phái nào nha.
Nhưng Minh ngỡ ngàng là vì chuyện khác.
Qua sự kiện núi U Lĩnh và một số hầm ngục trên đường đi, Momo đã được bồi dưỡng khá nhiều. Còn Lala thì không phát triển được bao nhiêu. Cho nên đây là cơ hội để bồi dưỡng cho em ấy.
“Vậy ý ngươi là muốn ta phải làm sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.