Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Thỏ Đông Đông
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
“Không có sao, mười triệu tệ cũng đủ.”
Nhà họ Trình phú quý, căn bản không thiếu số tiền này. Chẳng qua là thấy anh ấy không có tác dụng gì nên đối xử tùy ý có lệ mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Còn chưa đến giữa tháng, sao đã tiêu mất năm triệu tệ rồi?”
“Dùng cái này, dùng cái này.”
Anh ấy nghiêng đầu, đáy mắt có vài phần bỡn cợt.
Có tiền mua vàng không tốt hơn à, còn có thể bảo đảm giá trị tiền gửi.
Tiền này, tôi vững vàng tiết kiệm.
“Màu đỏ của chính thất, ai tô lên là khí chất bùng nổ ngay. Hôm nay tôi phải dùng cái này để chiếm ưu thế.”
“Đợi chút, sao thịt bò này còn đắt hơn tiền vé máy bay mười ngàn tệ thế?”
Trình Chính hơi mỉm cười, vươn ngón tay ra chấm chấm trên môi tôi, sau đó quẹt lên môi mình:
Chương 3: Chương 3
Trình Chính nhẹ nhàng tô son lên môi tôi, động tác dịu dàng.
Dường như tôi bị mắc bẫy rồi.
Tôi hiểu ý mà anh ấy chưa nói hết.
Tiết kiệm được hẳn ba ngàn chín trăm tệ.
Cuối tháng là tiệc sinh nhật của Trình Cái – anh trai Trình Chính, sau giờ ngọ tôi gọi quản gia, cắn răng đặt một bộ cài áo và khuy áo vàng cho Trình Chính giá năm trăm ngàn tệ.
“Tôi không thèm để ý mấy thứ này, nhưng mà tiệc sinh nhật anh trai anh chắc chắn có không ít người quen của anh. Những người này trước kính quần áo, sau mới kính người, không thể để bọn họ chế giễu.”
Động tác cắt thịt của Trình Chính hơi khựng lại, không xác định nhìn một cái, lại nhìn cái nữa, ánh mắt khó hiểu.
Anh ấy bị tôi nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, chần chờ đưa nĩa cho tôi:
Tôi lấy ra một thỏi khác, đổi với cái trong tay anh ấy.
“Đá lạnh gì đây, một túi ba trăm đô? Làm bằng nước thiên đình à?”
Lúc ăn cơm trưa, tôi nhìn chằm chằm Trình Chính tao nhã cắt một miếng bò bít tết.
Trình Chính bị tôi chọc cười, giơ tay khép quyển sách lại:
Anh ấy nghiêm túc nhìn một vòng, rút ra một thỏi son.
“Em... muốn ăn à?”
Trình Chính ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trên mặt có chút thẹn thùng:
Tôi cười tủm tỉm, mang theo vẻ dụ dỗ: “Vậy anh cảm thấy có khác gì thịt hôm qua không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Chính hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ miếng thịt vào trong miệng.
Anh ấy gật đầu.
Vì trận đánh ác liệt này, tôi cố ý về nhà, học hình thức mắng chửi mới từ mấy bà mấy thím có sức chiến đấu cực mạnh ở đầu thôn.
“Vậy tôi cũng không cần, đến lúc đó em chửi luôn giúp tôi.”
Tôi nghẹn họng trân trối nhìn tờ hóa đơn quản gia đưa tới, chưa từ bỏ ý định kiểm tra lại số dư.
Tiệc sinh nhật của Trình Cái, có thể đoán được người tới cũng chẳng tốt gì với Trình Chính.
Tôi ngăn quản gia lại: “Về sau, không cần đặt mua trang sức cho tôi nữa.”
Mỗi người đều muốn giẫm một chân, để mua vui cho chủ của bữa tiệc.
Quả nhiên nhà tư bản không bịp người nghèo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trấn an xong “đóa hoa mong manh” Trình Chính, tôi đổi sắc mặt, vô cùng lo lắng gọi quản gia.
“Thế à?”
“Ăn ngon không?”
Trình Chính vừa hay vào cửa, tôi dừng việc trong tay, đẩy anh ấy vào.
“Về phần tôi, ai cũng biết xuất thân nông thôn, không có đồ hiệu nào rất bình thường mà? Dẫu sao tôi còn có thể chửi lại.”
Ồ, nhà tư bản, đừng mong lừa được một đồng từ tôi.
“Là tôi liên lụy em.”
“Không, không, không, anh ăn đi, anh ăn đi.” Tôi nhiệt tình đẩy về, nhìn anh ấy với vẻ mặt chờ mong.
Tôi an ủi anh ấy:
Từ trước đến nay, tranh đấu trong gia đình giàu có tàn khốc. Giả sử Trình Chính khỏe mạnh bình thường, có lẽ còn có sức để tranh. Nhưng hôm nay hai chân anh ấy đã tàn phế, so với ông anh trai thông minh tháo vát của anh ấy thì chẳng khác nào đồ bỏ cả.
Tôi cầm giấy nhìn một lượt, nghẹn họng trân trối:
Tôi không chút hứng thú với giá trị gia tăng do nhà tư bản thổi phồng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc Trình Chính vào, tôi đang thử màu son lên tay.
Còn không thì cho tôi hơn một trăm tệ, đảm bảo có thể mua được một đôi trân châu cam đoan hàng thật.
Chỉ có thể sống những ngày duỗi tay xin tiền người trong nhà.
Tôi đưa cho anh ấy xem hình thức đã chọn xong:
Ví dụ như đôi khuyên tai trân châu đặt mua cho tôi vào mấy hôm trước, bản chất là nhựa tổng hợp; vòng tay hơn năm ngàn tệ kia, chỉ là mạ đồng.
Tôi ngắm trái ngắm phải trong gương, cực kỳ vừa lòng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi nhìn một lượt, cảm nhận sâu sắc của tôi là…
“Vậy tôi cũng dùng nó để chiếm ưu thế.”
Trước khi kết hôn đã nói cho tôi một tháng mười triệu tệ. Giờ tôi gả vào rồi thì biến thành toàn bộ chi tiêu của tôi và Trình Chính một tháng chỉ cho mười triệu tệ.
“Không phải em nói mấy thứ này đều là giá mà tư bản thổi phồng lên à? Mấy ngày hôm trước còn bán hết trang sức của mình, sao bây giờ lại đặt cho tôi đồ đắt vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.