Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91


“Tôi còn liếc lác cả mắt chứ, không ngờ lại là tên khổ rách áo ôm!”

Nên cư dân sống trong khu chung cư này cũng không đông lắm.

“Cậu thật sự không cùng một bọn với đám người hôm qua à?”, người phụ nữ trung niên vẫn không tin lắm, nhìn Mạc Phong rồi nói.

Sau khi rời khỏi khu chung cư, Mạc Phong lập tức đến đó theo Google Maps trêи điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi không khám bệnh, tôi muốn tìm người”, Mạc Phong cười ngượng ngùng.

Anh đến cổng một khu chung cư khá cũ kỹ, về cơ bản, nhà từ những năm tám mươi của thế kỷ trước sắp bị phá dỡ hết rồi.

“Đúng thế! Trông cái dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi này thì chắc cũng không có tiền khám bệnh!”

Anh lại nhìn quanh, thấy một bác gái đang xách giỏ rau đi ra khỏi cầu thang.

“Không khám bệnh thì anh vào đây làm gì, lãng phí thời gian của chúng tôi!”

Câu này cũng đúng, tuy tên kia có vẻ nghèo kiết xác nhưng thật ra người ta vốn chẳng coi tiền ra gì.

“Giang Tiểu Hải ạ!”

Anh đến làm bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã cũng chỉ vì Mục Thu Nghi mà thôi, chứ không phải vì số tiền lương hơn ba nghìn tệ kia.

“Tay nghề của y tá ở đây đỉnh nhất đấy, anh có thể chọn y tá để làm kiểm tra với anh, cao gầy thấp mập, loli, chị đại có đủ cả, hơn nữa còn chưa có bạn trai, anh hiểu rồi đấy!”

Mạc Phong siết nắm tay răng rắc, trầm giọng nói: “Khốn kiếp thật! Đúng là không coi pháp luật ra gì. Tiểu Hải đang ở đâu thế a?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chẳng phải chỉ xin nghỉ một buổi thôi ư, sao cậu cứ như thất tình thế?”, Tống Thi Vũ cười trêu: “Còn nói không thích người ta nữa chứ, mới không gặp một buổi là thần hồn đã điên đảo rồi”. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu cậu muốn tìm Giang Tiểu Hải thì cứ đến bệnh viện, chắc sẽ gặp được cậu ta. Hôm qua có người đến đây, định cưỡng chế phá dỡ tòa nhà này, mẹ Giang Tiểu Hải là người của ủy bạn nên đã ngăn cản, kết quả bị đánh cho hôn mê, bây giờ vẫn đang trong quá trình cứu chữa đấy”, người phụ nữ trung niên kia thở dài.

Anh có thể lôi kéo cả hạng mục mấy tỷ, tuy Mạc Phong không trả lời thẳng khi được hỏi nhưng vẫn xem như đã thừa nhận.

Mục Thu Nghi nhận thấy có gì đó không ổn, vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

Sau đó ông ta ôm radio chạy về phía quảng trường.

“Hình như là bệnh viện chỉnh hình Giang Hải, nghe nói hôm qua mẹ cậu ta bị đánh gãy mấy cái xương sườn, chẳng biết giờ đã cứu được chưa”, người phụ nữ trung niên lắc đầu rồi ôm rổ rời đi.

“Chỗ các cô. ”

Anh chỉ thấy một ông lão râu bạc đang ngồi dưới gốc liễu, nghe nhạc bằng radio.

Trong bệnh viện này không có nhiều bệnh nhân, nhưng y tá lại ăn mặc rất lồng lộn.

“Cháu là bạn cậu ấy, bác xem này, ảnh của cháu và cậu ấy đây!”, Mạc Phong lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh chụp tám người lên.

Đó chỉ là một tờ giấy xin nghỉ phép chứ chẳng phải thứ bí mật gì.

“Cái gì Tiểu Hải?”

Bệnh viện chỉnh hình Giang Hải cách nơi này không quá xa nhưng điều kiện chữa bệnh đúng là rất kém.

Đây cũng là tấm ảnh duy nhất còn trong điện thoại anh.

Ánh mắt láo liên, tay chân hơi gượng gạo, rõ ràng bà ta đang nói dối!

Mạc Phong híp mắt, cười gian: “Ông ơi, quảng trường bên cạnh có mấy bác gái đang khiêu vũ đấy!”

“Chào buổi sáng cô cả Tô nhé!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

“Anh đẹp trai, chỗ chúng em rất có kinh nghiệm với gãy xương, bị bỏng, nạo thai, hay cả bệnh nam khoa đấy ạ!”

Bệnh viện đó chỉ có tổng cộng hai tầng, là bệnh viện tư nhân, trang thiết bị cũng không được đầy đủ.

Nhưng Mục Thu Nghi lại dễ dàng thấy rõ nụ cười trêи mặt Tổng Thi Vũ dần cứng đờ.

Nhà 166, khu chung cư Hướng Dương, thôn Tắc Bắc, Lư Gia Câu.

Mục Thu Nghi giành lại tờ giấy, nhìn thoáng qua rồi vo lại, ném vào thùng rác: “Mình sẽ trừ nửa lương của anh ta!”

Ông lão kia quơ quạt trong tay, mơ màng nói: “Giang gì cơ?”

Trong mắt họ như xuất hiện câu nói: Lại có thằng ngu đưa tiền tới rồi đây!

Chương 91

“Cho hỏi hôm qua chỗ các cô có tiếp nhận một người phụ nữ bị đánh gãy xương không, con trai bà ấy tên Giang Tiểu Hải, chắc cũng đăng ký ở đây rồi nhỉ”, Mạc Phong cười khổ, hỏi dò.

Ánh mắt ông lão bỗng lóe lên, tắt radio ngay. Không biết ông ta lấy đâu ra một chiếc lược, chải mấy cọng tóc trêи đầu mình thành kiểu bổ luống.

Bây giờ đất trong thành phố đã được khai thác gần hết, cho dù còn nơi có thể phát triển thì cũng không phá dỡ được.

Người phụ nữ trung niên kia lập tức cảnh giác, nhìn Mạc Phong từ trêи xuống dưới: “Không biết…”

Mạc Phong nhìn cảnh tượng này mà khóe miệng giật giật, xem ra háo sắc là bản năng của đàn ông, không liên quan tới tuổi tác.

Sau khi Mạc Phong đi vào, tất cả y tá đứng hết lên, mắt sáng rực.

Trong mắt Mạc Phong, có lẽ tiền chỉ là một loại giấy tốt hơn giấy bình thường một chút mà thôi.

“Giang Tiểu Hải! Ông nghe rõ chưa ạ?”

“Em thấy da anh đẹp trai hơi vàng, chắc tối qua thức đêm nhỉ, không tốt cho tuyến tiền liệt đâu. Hay anh làm kiểm tra nhé, bình thường là 688, hôm nay giảm giá cho anh, chỉ còn 388 thôi! Nếu anh trả thêm 500 thì em đây sẽ giúp anh kiểm tra toàn diện!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ nó!

Nếu dùng chút tiền này để đi thuê phòng thì cũng chẳng được bao lâu, thế nên đương nhiên mọi người sẽ không đồng ý cho đám người này phá dỡ nhà mình.

Mạc Phong lắc đầu với vẻ khó hiểu: “Hôm qua có chuyện gì thế a?”

Mạc Phong hơi ngơ ngác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái độ thay đổi nhanh thật, quả nhiên là đám phụ nữ ham vật chất!

“Cậu nghĩ anh ta là người quan tâm đến tiền chắc?”

Anh nhìn quanh, đúng là có mấy cô rất xinh đẹp, có lẽ những người tới đây khám đều vì y tá cả.

Nghe thấy thế, thái độ của mấy cô y tá thay đổi 180 độ ngay.

“Ông ơi, chỗ này có ai tên Giang Tiểu Hải không ạ?”, Mạc Phong bước đến gần, khách khí hỏi.

Anh không đến nhầm chỗ chứ, hay ở đây treo đầu dê bán thịt c·h·ó?

Họ ra giá không bằng một phần năm giá nhà trong trung tâm thành phố.

Thế nên nhà đầu tư chỉ có thể chuyển mục tiêu đến vùng ngoại thành, thu mua khu chung cư kiểu này với giá thấp.

Điện thoại trêи bàn bỗng rung lên.

Anh còn chưa dứt lời, cả đám y tá đã nhào tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App

Mẹ nó, đây là bệnh viện à?

“Được rồi! Mình nói với cô ấy ngay!”, Tống Thi Vũ trầm giọng nói rồi cúp máy.

Thấy Mục Thu Nghi như thế, Tổng Thi Vũ bèn giật lấy tờ giấy kia.

“Bác ơi, cho cháu hỏi thăm được không a?”, Mạc Phong vội rảo bước tới, cười khổ: “Ở chỗ này có ai tên Giang Tiểu Hải không bác?”

“Giang Tiểu gì cơ?”

Mạc Phong ngồi xe từ trong thành phố tới thẳng vùng ngoại ô.

Có lẽ viện trưởng cũng chẳng tốt lành gì cho cam!

“Cậu mang bữa sáng theo đi, trêи đường nói sau!”

Nghe thấy thế, anh không khỏi nhíu mày.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91