Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1268
Khoảng năm phút sau, bảy, tám vệ sĩ đột nhiên xuất hiện ở cửa thang máy.
"Nhưng đề nghị của em là không cần thiết phải đối phó với nhà họ Tống, chỉ cần cho bọn họ một bài học nhỏ là được rồi."
Tối hôm qua, sau khi tiễn khách, cậu A Ngự lập tức mất hút theo.
"Cậu A Ngự, cậu đi đâu vậy? Bà chủ tìm cậu suốt đêm, đến bây giờ còn chưa ngủ nữa kìa."
Vừa đỗ xe xong, quản gia nhà họ Tống đã rảo bước từ đại sảnh đi ra.
Tống Kỳ Ngự nhìn quản gia với vẻ mặt xa cách. Lúc cùng ông ta đi vào đại sảnh, anh ta lạnh nhạt hỏi: "Bà nội chưa về nhà tổ sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bà nội, bà từng tuổi này rồi, cũng nên nghỉ dưỡng lão đi. Sau này, chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Tống, cứ để cháu xử lí là đươc."
Cùng lắm cũng chỉ có thể nói một câu là ý trời mà thôi.
"Ông thấy người nhà họ Tần nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Hay là ông cảm thấy... Tống Kỳ Ngự tôi trời sinh đần độn, đáng bị mấy người lừa gạt?"
Hơi thở của quản gia nghẹn lại, ông ta há hốc miệng, không kịp phản ứng.
Bà cụ Tống giãy giụa khỏi anh ta, sắc mặt tái nhợt, "A Ngự, bà thật sự không ngờ, cháu làm bà thất vọng quá rồi..."
Chương 1268
Quản gia lắc đầu, "Về sao được chứ? Người nhà họ Tần còn ở phòng khách trên tầng, chuyện chưa giải quyết xong, bà chủ tuyệt đối không thể đi được."
Chiếc Infiniti màu trắng rề rề chạy vào bãi đỗ xe từ con đường phụ.
"Câm miệng!" Tống Kỳ Ngự nghiêm giọng quát lớn, dọa lão quản gia run rẩy cả người.
Anh ta đứng trong đại sảnh khách sạn, nhắm mắt thở ra để kiềm chế cảm xúc, "Ông đi theo bà nội cũng mấy chục năm rồi, không thể không biết năm xưa bà nội đã làm những gì."
Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, đập ngay vào mắt là khuôn mặt đầy phẫn nộ của bà cụ Tống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xét cho cùng, thật ra cái c·h·ế·t của ông bà Tần và Tống Bình Viễn có liên quan gì đến chú Hai đâu.
Quản gia ngạc nhiên nhìn Tống Kỳ Ngự, cảm thấy chỉ qua một đêm mà mọi chuyện đều đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta liếc nhìn thái độ có chung kẻ thù của quản gia, cười lạnh nói, "Bà còn muốn như thế nào nữa? Vừa ăn cướp vừa la làng à, cũng vừa phải thôi chứ!"
Câu nói này thật sự khiến Tần Bách Ngạn phải nhíu mày suy ngẫm.
Vì vậy mà bà chủ nổi giận đùng đùng, cử nhiều vệ sĩ đi tìm mà vẫn không tìm được người.
Ông ta luống cuống đi theo sau Tống Kỳ Ngự. Thấy anh ta đi vào phòng bà chủ, không biết hai bà cháu nói gì, mà không bao lâu sau có tiếng tách trà vỡ vang lên.
May mắn là hôm nay tự cậu A Ngự đã trở về.
Trong bãi đỗ xe dưới tầng khách sạn Tuyền Thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú Hai không chịu về nhà, cũng là vì áy náy và ân hận.
Dung Khanh thấu hiểu gật đầu, "Em hiểu mà. Đến em nghe chú Hai nói ra sự thật còn không giữ nổi bình tĩnh."
Chuyện năm xưa, nếu không phải chú Hai vẫn cảm thấy tội lỗi trong lòng, thì đã không giày vò mình đến nông nỗi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của quản gia đầy trách móc. Ông ta rất không hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tống Kỳ Ngự.
Lão quản gia muốn đi vào xem, nhưng lại do dự.
"Hai gia tộc chúng ta, năm xưa ai đúng ai sai, không thể chứng thực được. Anh muốn gây khó dễ cho nhà họ Tống, nhưng anh đã từng nghĩ đến chú Hai chưa? Anh làm vậy thì chú ấy biết làm sao đây?"
Đến khi Tống Kỳ Ngự từ từ đi lướt qua mặt mình, ông ta mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo nói, "Cậu A Ngự, sao cậu có thể nói như vậy chứ? Rõ ràng là nhà họ Tần bọn họ....."
***
Tống Kỳ Ngự vừa nói vừa đỡ bà ta đi ra cửa, giọng điệu chân thành đáng tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tám giờ sáng hôm sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.