Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1777
Lăng Vạn Hình từ từ nhắm mắt lại, sau khi thở ra mấy lần mới bước ra khỏi phòng khách.
Trước khi đi, anh còn không quên hất cằm về phía cửa sổ, ra hiệu cho Lăng Vạn Hình mau đi tìm Tô Uyển Đông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lăng Vạn Hình không để ý đến lời chất vấn của Tô Dụ Cảnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Uyển Đông, chúng ta trò chuyện có được không?"
Dù mấy ngày nay bà không chịu gặp mặt con gái, nhưng bà biết rõ, nếu không phải bị tổn thương đến thấu tim gan thì sao đứa bé này có thể chật vật chạy về.
Lăng Vạn Hình lúng túng thở dồn dập, ngón tay không ngừng nắm vào mở ra, "Bác trai bác gái, cháu và Uyển Đông vẫn chưa ly hôn, về mặt pháp luật thì hiện tại chúng cháu vẫn còn là vợ chồng. Cháu không biết Uyển Đông đã nói gì, nhưng xin hai bác hãy cho cháu một cơ hội được gặp cô ấy để nói rõ ràng những hiểu lầm giữa bọn cháu."
Không người mẹ nào là không xót con.
Rõ ràng hành động của hai vị phụ huynh nhà họ Tô đã cho anh một cơ hội được giải thích hiểu lầm.
Ngoài cửa sổ, một tràng cười trong trẻo lọt vào tai khiến Lăng Vạn Hình đang hoang mang suy nghĩ phải giật mình.
Liễu Nguyệt Mi lạnh nhạt liếc Lăng Vạn Hình, ánh mắt không hề có độ ấm, "Nếu đã biết rõ mình sai lầm thì cần gì phải tự rước lấy nhục?"
Mặc dù Kiều Mục nói rất có lý, nhưng rõ ràng hai vị phụ huynh nhà họ Tô không dễ bị lừa như vậy.
Đi xa ngàn dặm tìm tới, nhưng khi cô ấy ở gần trong gang tấc, không hiểu sao anh lại sợ hãi chùn bước.
Bắp gặp ánh mắt của Liễu Nguyệt Mi, Lăng Vạn Hình cũng đưa mắt nhìn qua song cửa sổ.
Hoặc cũng có lẽ, là cho anh một cơ hội để nói lời tạm biệt!
Đã đến nước này rồi, Kiều Mục không thể không đi theo hai vị phụ huynh nhà họ Tô rời khỏi phòng khách.
Người đàn ông này đưa Tiểu Đông đi hai mươi năm, đã không đối xử tốt với con bé thì thôi, đằng này còn để con gái bọn họ cô độc, lẻ bóng về nhà. Cho dù cậu ta có nỗi khổ gì thì cũng không đáng được tha thứ.
Mọi người trong nhà họ Tô đều bất bình tức giận, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến mức này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Liễu Nguyệt Mi thì, tuy không quá tình nguyện, nhưng thấy Tô Trường Khánh lẳng lặng lắc đầu, bà cũng đành từ bỏ.
CHƯƠNG 1777: UYỂN ĐÔNG, CHÚNG TA TRÒ CHUYỆN CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
Chương 1777
Tô Uyển Đông và Lăng Tử Hoan đồng loạt im bặt.
Sau nửa phút im lặng, Tô Trường Khánh vỗ mu bàn tay đang đặt trên đầu gối của Liễu Nguyệt Mi, "Hiếm khi Tiểu Kiều tới chơi, chúng ta đừng vì người ngoài mà phiền não. Đi, dẫn Tiểu Kiều đến phòng sách xem thử, tôi còn giữ rất nhiều ảnh chụp khi hợp tác với ông bạn già Hiền năm đó đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái độ của hai vị phụ huynh nhà họ Tô đã cho thấy bọn họ chán ghét Lăng Vạn Hình đến mức nào.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, Tô Trường Khánh và Liễu Nguyệt Mi nhìn nhau, trong đáy mắt tràn ngập vẻ kháng cự và ghét bỏ Lăng Vạn Hình.
Nói xong, Tô Trường Khánh đứng dậy.
Sau khi Kiều Mục và hai vị phụ huynh nhà họ Tô rời đi, Lăng Vạn Hình ngồi một mình trong phòng khách lặng như tờ.
Nhưng cho dù kết quả ra sao, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Tô Uyển Đông.
Tô Trường Khánh lại lên tiếng phụ họa, "Đúng thế, chúng tôi cũng không muốn truy cứu nữa, anh Lăng cũng không cần phải canh cánh trong lòng!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh không thể nào nói rõ được cảm xúc phức tạp trong lòng, sự ngột ngạt xộc thẳng vào lồ ng ngực khiến anh không sao thở nổi.
Anh chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tô Uyển Đông.
Anh ta nhíu mày, lạnh lùng nhìn đối phương, "Anh Lăng, anh có việc gì?"
Tô Dụ Cảnh nhìn thấy Lăng Vạn Hình trước.
Không lâu sau, Liễu Nguyệt Mi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, thấy Uyển Đông đang mỉm cười nói gì đó với Lăng Tử Hoan ở sâu trong vườn cây xanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.