Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1974
Anh ta dày dặn tình trường, cũng từng được rất nhiều người ngưỡng mộ, cuối cùng người phụ nữ khiến anh ta mất bình tĩnh lại là Hàn Vân An. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Vân An ngồi xuống, vừa quay đầu lại liền trông thấy nền gạch hoa bị đạp bẩn, cô hờ hững chuyển tầm mắt, hất cằm về phía sô pha, "Ngồi xuống nói đi!"
Hàn Vân An bưng một ly rượu vang ngồi bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn màn mưa bên ngoài trời đêm.
Anh ta đi vội vàng, chỉ muốn gặp cô nên không chuẩn bị gì cả.
Kiều Kình nhận lấy khăn bông, đưa lên đầu lau qua loa, "Tôi không mang quần áo."
Kiều Kình chần chừ trong phòng tắm một lúc, tâm trạng rối bời khiến anh ta càng lúc càng buồn bực.
Khi quay lại, cô đưa một chiếc khăn bông cho Kiều Kình, "Lau tóc trước đi, tôi mới xả nước, đi tắm thay quần áo, đừng để cảm lạnh."
Thấy vậy, Kiều Kình đứng dậy, quen đường quen nẻo đi về phía phòng tắm, lại cố chấp không chịu cầm theo áo ngủ.
CHƯƠNG 1974: ÁO NGỦ KIA LÀ CỦA AI?
Cái cớ mà mình buột miệng thốt ra lập tức lộ tẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc áo ngủ kia, vừa nhìn liền biết không phải đồ mới, đủ để chứng minh đã từng có người đàn ông khác ngủ lại nhà cô ấy.
Hàn Vân An là một người phụ nữ thông minh, đương nhiên nhìn sự ngập ngừng của Kiều Kình.
Cô thuận tay đặt khăn tắm lên bàn, một lần nữa đi vào phòng tắm dưới ánh mắt chăm chú của Kiều Kình.
Hàn Vân An liếc nhìn anh ta, đặt lại tách trà xuống bàn, cười nhạt hỏi: "Vậy trang sức đâu?"
Yết hầu Kiều Kình trượt xuống, sải bước đi đến cạnh ghế của cô, cúi người chống xuống tay vịn, giam cầm cô trong khuỷu tay rồi trầm giọng nói nhỏ: "Áo ngủ kia là của ai?"
Trang sức còn đang ở chung cư của anh ta, quên không mang theo!
Chương 1974
Trong phòng khách rộng rãi tráng lệ, Hàn Vân An rót cho Kiều Kình một tách trà hoa, "Đêm nay anh tới đây là để giải thích chuyện này sao?"
"Không chỉ có thế!" Kiều Kình nhìn tách trà hoa kia không nhận lấy, "Tôi tới đưa trang sức cho em."
Anh ta mở vòi nước, vốc nước lạnh rửa mặt rồi mặc kệ nước trên mặt, kéo cửa đi ra phòng khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiều Kình ngồi xuống, cảm thấy mình như một con rối gỗ, tất cả mọi cảm xúc đều dao động vì Hàn Vân An.
Thật mẹ nó mỉa mai!
Vậy mà trong nhà cô lại có quần áo đàn ông?!
Nghĩ đến đây, gương mặt điển trai của Kiều Kình sa sầm hẳn đi.
Mười phút sau, anh ta tắm xong, chỉ quấn độc một chiếc khăn đứng trong phòng tắm, hai tay chống lên bồn rửa, vẻ mặt rất phức tạp.
Không lâu sau, Hàn Vân An đã lấy một chiếc áo ngủ nam từ trong tủ ra đặt trước mặt anh ta, "Đi tắm đi, muốn nói chuyện gì thì chờ anh ra rồi nói tiếp!"
Anh ta muốn chất vấn, nhưng lại đau khổ vì biết mình không có đủ tư cách.
Kiều Kình: "??"
So với Kiều Kình đang thất thần thì Hàn Vân An tỏ ra bình thản hơn nhiều.
Lúc này, dấu chân trên sàn nhà phòng khách đã được lau chùi sạch sẽ.
Anh ta cũng không biết có phải mình điên rồi hay không nữa, hơn nửa đêm chạy tới nhà Hàn Vân An, rõ ràng là tự hành hạ bản thân mà! (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiều Kình nhìn hai tay trống trơn của mình, nhất thời trong lòng tràn đầy ảo não.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, cô chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn thấy Kiều Kình chỉ quấn khăn tắm, cô không hỏi nhiều mà huơ huơ ly rượu, "Muốn uống không?"
Anh ta đã đến chung cư của cô mấy lần, nhưng cũng chưa có cơ hội ở lại qua đêm.
Hàn Vân An quá cá tính, quá ung dung, dù đang mặc đồ ngủ nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch tao nhã nổi bật.
Hàn Vân An thản nhiên nhìn anh ta, sau đó liếc nhìn chiếc áo ngủ màu xám tro trên ghế sô pha, "Của một người bạn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiều Kình lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn mình ở trong gương rồi không khỏi cười tự giễu.
Nếu là đồ của bạn trai cũ mà lại không vứt đi, chẳng lẽ là vì không nỡ?!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.