Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2047
Hàn Vân Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại quả quyết của cô, đáy lòng trống trải dường như nhen nhóm lên tia lửa.
Lãnh Thư Đồng thấy vậy cũng không khách sáo nữa, kéo cánh tay bắt anh ngồi xuống cạnh giường.
Tịch Trạch dửng dưng phì cười, "Mẹ nuôi của em mà biết người anh đánh là ai thì chắc chắn sẽ vỗ tay khen anh!"
Lãnh Thư Đồng tìm thấy hộp thuốc trong tủ của khách sạn, vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nhăn mặt càu nhàu, "Anh còn đánh anh ấy nữa, em sẽ mách mẹ nuôi!"
Ai bảo mẹ anh ta thương cô con gái nuôi này nhất kia chứ!
Anh cho rằng Lãnh Thư Đồng làm vậy vì muốn ở riêng với anh, giống như trước đây cô không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiếp cận anh!
Nhưng Lãnh Thư Đồng quá hiểu anh ta, trước khi đến trước cửa phòng ngủ, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn động tác muốn chuồn đi của Tịch Trạch, nhẹ nhàng buông một câu, "Nếu anh dám bỏ đi, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ nuôi ngay lập tức!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tịch Trạch ở ngoài phòng khách, biết Lãnh Thư Đồng muốn băng bó vết thương cho Hàn Vân Đình thì giận đến mức muốn vào cho anh một trận "nhừ tử" nữa!
Cô làm vậy chỉ vì không muốn để Hàn Vân Đình và Tịch Trạch xảy ra xung đột chính diện lần nữa.
Anh ngồi ngay ngắn trên giường, nghiền ngẫm lời cô nói, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn đi, vết thương cũng không còn thấy đau như thế nữa! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lãnh Thư Đồng quay lại phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng lại.
CHƯƠNG 2047: ANH CÒN ĐÁNH ANH ẤY NỮA, EM SẼ MÁCH MẸ NUÔI!
Hàn Vân Đình cố nén không thốt ra câu cuối cùng quá nhỏ mọn và ủy mị kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù anh có muốn nghe đáp án cũng không hỏi ra thành lời.
Sự quan tâm đ ến từ người ngoài như thế này từng là mối phiền phức và gánh nặng đối với anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đoạn, cô mở cửa, vẻ u ám trên khuôn mặt Hàn Vân Đình cũng tan đi!
Chương 2047 (đọc tại Qidian-VP.com)
Lãnh Thư Đồng nào hay biết những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng anh, khi mở cửa ra, cô ngoảnh đầu lại, khẽ nói: "Đợi tôi đi lấy hộp thuốc chứ gì, chẳng lẽ tôi băng bó cho anh bằng không khí à?"
Vợ chồng sắp cưới thì đã sao?
Nhưng Hàn Vân Đình thì lại suy diễn ra rằng cô có dụng ý khác.
Tịch Trạch cười khanh khách, quay lại đến trước sô pha, tức anh ách ngồi xuống, không dám xằng bậy nữa!
Hàn Vân Đình nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt đã bớt nặng nề lại một lần nữa sa sầm, "Đợi cái gì?" Đợi cô đi băng bó vết thương cho Tịch Trạch trước à?!
Thậm chí anh còn thoáng vui mừng, vì cô không lo cho Tịch Trạch mà quan tâm anh trước...
Hàn Vân Đình vẫn im lặng không lên tiếng, một mình nếm trải cảm xúc xa lạ đang dấy lên trong lòng.
Còn chưa dứt lời, Lãnh Thư Đồng đã dùng khuỷu tay thúc thật mạnh vào sườn anh ta, "Anh chờ đấy, lát nữa em tìm anh tính sổ!"
Tịch Trạch nghĩ bụng, tưởng anh ta ngốc chắc? Chạy trước xem như xong thôi!
Anh ta chưa bao giờ dám nghi ngờ lời đe dọa của Lãnh Thư Đồng.
À, thì ra đi lấy hộp thuốc!
Nghĩ như vậy, sắc mặt ảm đảm của Hàn Vân Đình dần trở nên sáng sủa hơn, tâm trạng cũng từ từ tốt hơn hẳn!
Người được cô chăm sóc trước vẫn là mình đây thôi!
"Vậy sao? Thế thì em sẽ nói với mẹ nuôi là anh lợi dụng em!" Lãnh Thư Đồng ôm hộp thuốc rảo bước đến trước mặt anh ta, nheo mắt chất vấn: "Có phải anh nói với Hàn Vân Đình, em là vợ sắp cưới của anh không?"
"Anh ở đây đợi tôi một chút!" Hai tay cô ấn lên vai anh, dặn dò một câu rồi định ra ngoài.
Tịch Trạch nhìn Lãnh Thư Đồng với vẻ cảnh giác, sợ cô lại ra tay đánh mình, căng thẳng ngẫm nghĩ rồi dõng dạc nói: "Đúng là anh đã nói như vậy, nhưng anh cũng vì... Úi!"
Không cần biết thật hay giả, chỉ cần là Lãnh Thư Đồng nói, mẹ anh ta sẽ tin!
Cô ấy thích mình bảy năm, nhân tố mới lạc loài như Tịch Trạch sao có thể so sánh được!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.