Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2124
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Uyển Đông ngồi trong phòng mấy phút, rốt cuộc không vượt qua được vướng bận trong lòng, cầm ô trong phòng lên rồi đi ra ngoài.
Tô Uyển Đông vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên kính dính đầy giọt nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vệt nước dài do mưa đọng trượt xuống.
Chương 2124 (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi các nhân viên lên tiếng trả lời rồi nối đuôi nhau ra ngoài, hai trợ lý ngồi đối diện với chị hỏi: "Cô chủ, cô có muốn ăn gì không?"
"Cô chủ, cô muốn ăn gì ạ? Nghe nói bánh bao của khách sạn rất ngon. Chúng tôi đi lấy cho cô một ít nhé?"
Tô Uyển Đông chưa từng mong đợi Lăng Vạn Hình vẫn đang đợi mình ở đó, chỉ là trong đầu cứ có một giọng nói thúc giục bản thân đi xem thử.
Hôm qua khi đến khách sạn Tinh Hối, chị biết có một nhà hàng Tây rừng nhiệt đới ngoài trời độc đáo, tên là Western Cuisine Tinh Hối.
Bởi vì chị hiểu rất rõ Lăng Vạn Hình, nên cũng biết rằng anh không phải là một người đàn ông kiên nhẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc họp kết thúc thì đã sáu giờ rưỡi.
"Ngoài trời đang mưa sao?"
Đối với tình tiết này, Tô Uyển Đông không quá coi trọng.
Western Cuisine Tinh Hối, trong khu rừng nhân tạo gần khách sạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao thì đã thất vọng quá nhiều lần, nên cũng sẽ không ôm bất cứ mong đợi gì nữa!
CHƯƠNG 2124: LĂNG VẠN HÌNH DẦM MƯA ĐỢI TÔ UYỂN ĐÔNG
Chùm tia sáng chiếu vào người anh, chiếc áo sơ mi sẫm màu đã ướt đẫm. Anh không mở ô, cứ bướng bỉnh ngồi ở đó.
"Tây Nam đúng là ẩm ướt. Nghe nói tối nay trời sẽ mưa liên tục. Thật may là tôi đã mang theo ô!"
Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn rõ những hạt mưa dày đặc từ trên trời trút xuống.
Thấy vậy, hai trợ lý đành phải thôi.
Dứt lời, Tô Uyển Đông chợt nhớ ra tối nay Lăng Vạn Hình đã mời mình dùng bữa ở nhà hàng Tây.
Cuộc sống bà chủ trong nhà họ Lăng nhiều năm đã tạo nên tính cách tinh tế của chị. Vì vậy, trong công việc, chị cũng phải toàn diện nhất có thể.
Vì thiếu kinh nghiệm, Tô Uyển Đông có thói quen tự mình xử lí các công việc của hàng thêu.
Tô Uyển Đông thu hồi ánh mắt. Bắt gặp vẻ mặt lo lắng của bọn họ, chị cười đùa: "Tôi có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mà, các cô đừng có ngày nào cũng kè kè bên tôi như mẹ già thế. Lần này số người anh tôi dẫn theo không nhiều, các cô có thể sang bên anh ấy xem thế nào, nếu cần giúp đỡ thì có thể giúp một tay!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đề nghị của Tiểu Dung đã khiến Tô Uyển Đông giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Trong khung cảnh như vậy, khu vực ăn uống bị mưa lớn xối giội, nhưng lại có một bóng lưng cao thẳng vẫn ngồi ở đó.
Phía cuối con đường nhỏ dài, ánh đèn ngoài trời chiếu sáng nhà hàng nhiệt đới.
Sau khi kết thúc công việc ở trung tâm hội nghị, Tô Uyển Đông trở về khách sạn Tinh Hối, lúc đó đã là gần năm giờ chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, tôi không đói. Các cô đi ăn đi."
Lăng Vạn Hình nói sẽ đợi mình, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ... anh đã đi từ lâu rồi.
Tô Uyển Đông bóp thái dương đau nhức, gập tài liệu trên bàn lại: "Hôm nay vất vả rồi, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi. Nếu ngày mai có thời gian, chúng ta sẽ đến chợ Tây Nam xem thử!"
Các ngày trong tuần có rất nhiều khách đến ăn, dù là khách ở sẵn thì cũng phải đặt trước thì mới có bàn.
"Nhưng mà..."
Tô Uyển Đông dẫn hai trợ lý và các nhân viên khác của hàng thêu Tô vào phòng và trao đổi ngắn gọn một số vấn đề cần chú ý trong hội nghị giao lưu.
Trợ lý nghe tiếng thì quay đầu lại, Tiểu Dung đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy hé cửa thì nghe được tiếng mưa rơi tí tách không ngừng.
Tối nay, cứ tạm cho là đi dạo trong mưa gió vùng Tây Nam đi!
Tiểu Dung tự lẩm bẩm một mình, nhưng trong lòng Tô Uyển Đông thì khó mà bình tĩnh được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.