Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2163
Tất cả các mẫu sườn xám trong tiệm thêu đều được may theo mẫu của Tô Uyển Đông ngày trước.
Thời gian, mười một giờ ba mươi bảy phút.
Tô Uyển Đông mỉm cười lắc đầu, "Không có vấn đề gì, vừa rồi tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
***
Thật ra chẳng có gì bất ngờ, vì khi tin tức được đưa lên mặt báo chị đã biết có thể sẽ có kết quả như thế này!
Bất kể khôi ngô thế nào cũng không thể che đi vẻ sầu muộn trên khuôn mặt.
Tô Uyển Đông mang theo tâm trạng rầu rĩ gõ cửa phòng giám sát.
Trước yêu cầu của cô, nhân viên bảo vệ nhanh chóng trích xuất camera giám sát trong tiệm thêu.
Chương 2163
Tô Uyển Đông lắc đầu đứng dậy, "Không cần, mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài đi dạo chút!"
Tô Uyển Đông vẫn luôn ghi nhớ, Lăng Vạn Hình thích nhất khi mình mặc sườn xám.
Lánh đi nửa năm dường như không hề làm vơi đi chút tình cảm nồng nhiệt mà Tô Uyển Đông dành cho Lăng Vạn Hình chút nào, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!
Nửa năm qua, cuộc sống của anh có vẻ chẳng tốt chút nào! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị lịch sự nói cảm ơn nhân viên bảo vệ, khi quay người đi, vành mắt đã ửng đỏ!
Tô Uyển Đông hờ hững đáp, "Ừm, bổ sung đi! À, phải đi đến đâu để xem lại đoạn băng từ máy quay an ninh trong tiệm thêu của chúng ta vậy?"
Chỉ nửa năm không gặp, sao anh lại trở nên tiều tụy đến mức này? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân viên bán hàng sửng sốt, "Tôi cũng không rõ, chắc là phòng giám sát của bảo vệ? Hay là... để tôi gọi điện thoại hỏi thử?"
Hình ảnh trong máy quay an ninh kéo dài khoảng mười lăm phút, đến khi Lăng Vạn Hình xách túi sườn xám rời khỏi tiệm thêu, Tô Uyển Đông mới thu hồi ánh mắt.
CHƯƠNG 2163: TÂN THÀNH THẬT SỰ RẤT LẠNH!
Nhân viên bán hàng nhặt lên, nhìn tờ hóa đơn thấp thỏm hỏi: "Hóa đơn này có vấn đề sao ạ?"
Diện tích của công viên nghệ thuật rất lớn, nhưng trước đó Tô Uyển Đông có tham gia vào công tác chuẩn bị nên đến được phòng giám sát bảo vệ rất dễ dàng.
Cho dù không còn bên cạnh anh, Tô Uyển Đông vẫn quen đặt sở thích của anh lên hàng đầu!
Tô Uyển Đông chăm chú nhìn mọi hành vi cử chỉ của Lăng Vạn Hình trong tiệm thêu không chớp mắt.
Có phải đã nhận ra được điều gì đó nên anh mới vuốt v e vạt váy sườn xám một cách thành kính như thế?
Lạnh đến mức tim cũng run rẩy, lạnh đến mức cổ họng thắt chặt, lạnh đến mức xương cốt của chị cũng đau âm ỉ.
Chị dừng bước trước cửa, để gió lạnh luồn qua kẽ tóc, tâm trạng phẳng lặng của chị đã bị tờ hóa đơn kia khuấy động rồi!
Chị nhìn thấy một dáng người gầy gò đi vào tiệm thêu, nhìn hình ảnh trên màn hình sắc nét, tim Tô Uyển Đông thắt lại.
"Ồ... Vậy có cần bổ sung hàng không? Hôm nay nhân viên của công viên nghệ thuật có đến thông báo, nói mấy hôm nay đang trong thời gian vào tham quan miễn phí, lượng khách tham quan đặt lịch trước rất đông, dặn chúng ta phải đảm bảo chất lượng và số lượng sản phẩm thêu!"
Tô Uyển Đông không trả lời, ánh mắt xa xăm như đang chìm đắm trong cảm xúc nào đó.
Áo khoác dạ trên người anh chính là chiếc áo năm xưa Tô Uyển Đông tự tay chọn mua.
Nhân viên bán hàng lo lắng, cất cao giọng gọi, "Giám đốc Tô..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lát sau chị đã rời khỏi tiệm thêu.
Tân Thành, thật sự rất lạnh!
"Hửm?" Tô Uyển Đông sực tỉnh, như bị giật mình, tờ hóa đơn trong tay rơi xuống đất.
Chị rời khỏi công viên nghệ thuật, bước đi trên phố lướt qua bao người xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thể hình của Lăng Vạn Hình vốn thuộc kiểu vạm vỡ rắn rỏi, áo khoác rất hợp với khí chất chững chạc của anh!
Tô Uyển Đông thẫn thờ rất lâu, lâu đến mức nhân viên bán hàng lo lắng xích lại gần hỏi: "Giám đốc Tô, có, có vấn đề gì sao?"
Nhưng nay chiếc áo khoác trông có vẻ rộng thùng thình trên người anh, Tô Uyển Đông dễ dàng nhận ra thân hình gầy gò trong chiếc áo ấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.