Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2209
Thì ra, đây chính là sự chuẩn bị mà anh đã nói!
Chị không muốn đi, nhưng không thoát khỏi được gọng kìm của anh mình, đành phải đi theo anh ta ra phía sau đám đông.
Bình thường gian nhà sau của nhà họ Tô lúc nào cũng rất yên tĩnh, người giúp việc đến đây quét dọn cũng rất nhẹ nhàng, cố gắng không quấy rầy chủ nhà nghỉ ngơi.
Mắt Tô Uyển Đông dần nhòe đi, cất bước tiến lên, muốn cùng anh quỳ xuống trong buổi sớm ánh dương vừa ló dạng này.
Ít phút sau, Tô Uyển Đông nhìn thấy không ít người giúp việc đang tụ tập gần Phật đường, nhìn về phía trước thì thầm to nhỏ với nhau.
Sáng sớm hôm sau.
***
Không nỡ, thật sự không nỡ!
Tô Uyển Đông thảng thốt nhìn sang, trước mắt chị là khuôn mặt lạnh lùng của Tô Dụ Cảnh.
Người đàn ông ngông cuồng đội trời đạp đất trong lòng chị không nên hạ mình quỳ xuống như thế này.
Tô Dụ Cảnh khẽ gật đầu xem như đáp lời, sau đó kéo Tô Uyển Đông dọc theo lối đi nhỏ hẹp tránh xa Phật đường.
Tô Uyển Đông bị tiếng ồn đánh thức.
Anh mặc cho người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, vẫn quỳ tại đó trong tư thế vững vàng nhất.
Anh quỳ trước Phật đường xin tha thứ giống y như cách mà mình đã làm trước đây.
Tô Uyển Đông thảng thốt nói: "Anh..."
Tim Tô Uyển Đông thắt lại, nhói lên như bị ai đó đâm vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh không bám lấy Tô Uyển Đông, cũng không dám làm càn trong địa bàn nhà họ Tô.
Tô Uyển Đông không thể nào ngờ được, sáng sớm ngày thứ hai sau khi quay về nhà họ Tô lại tận mắt nhìn thấy cảnh Lăng Vạn Hình quỳ trước Phật đường.
Tiếng ồn bên ngoài thu hút sự chú ý của Tô
Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, không biết tại sao gian nhà sau lại có tiếng bước chân vội vàng kèm theo tiếng thì thầm to nhỏ, tiếng ồn làm cho Tô Uyển Đông phải nhíu mày.
Đồng hồ sinh học đã quen trong nhiều năm, thường làm cho Tô Uyển Đông thức dậy vào lúc bốn giờ sáng, nhưng gần đây chị không cần bận rộn chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày nữa nên sẽ tiếp tục chợp mắt thêm vài tiếng.
Tô Uyển Đông biết rất rõ Lăng Vạn Hình là người đàn ông kiêu ngạo tự phụ đến nhường nào, cả đời này anh chưa từng khom lưng uốn gối trước bất kỳ ai.
Song, vừa đi một bước đã có người kéo cổ tay chị lại.
Nghĩ vậy, tim Tô Uyển Đông như thắt lại, chẳng màng đến việc vệ sinh cá nhân, vội vàng ra khỏi phòng chạy về phía Phật đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Uyển Đông ngoảnh đi, ánh mắt đầy xót xa, "Em chỉ muốn ở cùng anh ấy..."
Người giúp việc của nhà họ Tô không ngừng qua lại dưới tầng, từ hướng này, có vẻ như những người này hình như đang đi về hướng... Phật đường sau nhà.
Đêm nay, cả căn nhà từ từ chìm vào giấc ngủ giữa màn đêm.
Người đứng đầu một gia tộc tài ba cao quý, mà không hề nề hà quỳ gối trước mặt bao người, quyết tâm của anh lớn đến chừng nào?
Tô Dụ Cảnh đứng lại, nói: "Em qua đó cũng vô ích thôi!"
Trong màn sương mờ, Lăng Vạn Hình quỳ thẳng lưng trước Phật đường.
Uyển Đông. Chị đứng dậy mặc quần áo vào, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Tô Uyển Đông tách đám đông ra, vừa định lên tiếng, người giúp việc đã nhìn thấy chị, tự giác nhường đường, "Cô chủ..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Buổi tối, Lăng Vạn Hình rất ngoan ngoãn quay về phòng dành cho khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
CHƯƠNG 2209: LĂNG VẠN HÌNH QUỲ TRƯỚC PHẬT ĐƯỜNG
Anh mặc áo sơ mi mỏng và quần tây thẳng thớm, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, mắt nhìn thẳng về phía cửa Phật đường.
Tô Uyển Đông đứng yên bất động nhìn anh, cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có chuyện gì vậy?" Tô Uyển Đông vừa đi vừa hỏi, chưa kịp nghe người giúp việc trả lời, chị đã liếc thấy, lập tức sững sờ.
Lẽ nào ba mẹ xảy ra chuyện gì ư?!
Tô Uyển Đông từ từ mở mắt ra, tìm di động xem đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ.
Sáng nay, gió se se lạnh, mùa đông ở Giang Nam sương sớm dày đặc như làn khói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.