Người Kể Chuyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chuyện thường ngày
Nhưng cùng với đó lại có rất nhiều quyền quý cao sang thế gia công tử vui chơi khắp nơi. Trong mắt họ thường dân lại là cái gì chứ, sống c·hết của thường dân lại đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ.
- Vũ Văn tiểu tử ngươi lại ghi cái gì đó.
- Đại nhân làm ơn giúp đỡ kẻ hèn này một chút.
- Haha tiểu tử ngươi 18 năm qua thật sự là càng ngày càng học được bản lĩnh bốc phét. Tiên ma quỷ quái chúng ta đều không có hứng thú, ngươi kể cho lão già chúng ta nghe một chút về cuộc sống thường ngày đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài ra những điều này chỉ là điều bình thường, thứ khiến hắn càng cảm thấy hứng thú với thế giới này là ở nơi đây có siêu cường sức mạnh.
- Người thiếu nữ chắc chắn là một cô gái thiện lương, vậy nên vừa nhìn thấy người đói khổ như chúng ta đã đưa tay giúp đỡ. Về kẻ thiếu niên kia, hắn chính là bản chất của kẻ cầm quyền mà thôi . Lạnh giá vô tình và coi mạng sống chúng ta như rơm rác.
Nghe lão vương nói vậy Lê Vũ Văn lúc này như có thêm động lực, nhìn về phía lão vương và mấy người ăn xin xung quanh hắn lên tiếng nói rằng.
- Một tiên sinh kể chuyện như ngươi vậy mà lại không chịu kể chuyện cho người khác. Thay vào đó ngươi lại để người khác tìm đến ngươi xin truyện, ngươi thật sự rất thú vị mà.
- Các ngươi nói xem người thiếu nữ đang nghĩ gì và người thiếu niên kia đang nghĩ gì.
- Đúng lúc này có một đoàn người đi đến, lấy trung tâm là một đôi thiếu nam thiếu nữ. Họ tuổi trẻ xinh đẹp và trang phục hoa lệ, những hộ vệ xung quanh đều đeo đao kiếm. Có thể nói trong trời đông giá rét sự xuất hiện của đoàn người này như tiếp thêm hy vọng cho đôi mẹ con yếu đuối kia.
- Mà nhìn thấy khung cảnh này hai người thiếu niên thiếu nữ lại tỏ ra hai thái độ hờ hững khác nhau.
Cứ như vậy bầu không khí quỷ quái xuất hiện tại một tòa thành thị nhỏ, nơi mà người người đông đúc, nhưng lại cảm thấy sự lạnh lẽo vô cùng.
- Vũ Văn đang lúc nhàm chán ngươi lại kể cho chúng ta nghe một câu chuyện gì đó đi.
- Mùa đông gió rét lá rơi đầy trời, trong một con ngõ nhỏ có hai mẹ con đang co rút với nhau. Trong sự lạnh giá của mùa đông, nhìn về phía những người đi xung quanh hai mẹ con không ngừng vang lên những tiếng cầu khẩn.
- Người phụ nữ vừa lên tiếng, người thiếu nữ con của bà ta cũng run rẩy đưa hai tay hướng về phía đoàn người mà cầu xin sự giúp đỡ.
- Thương hại với kẻ yếu mà thấy c·hết không cứu hay sao. Vũ Văn à Vũ Văn, ngươi thật sự vẫn chưa hiểu thế thái lòng người. Ngươi chỉ là một kẻ kể chuyện mà thôi . Ngươi không hiểu được thế gian biến hóa đâu.
- Ta lại hỏi các ngươi thiếu niên kia thật sự vô cảm hay sao. Không đâu, là một con người, vốn đều có lòng thương. Cho dù là t·ên s·át n·hân đôi lúc vẫn dính vào một chữ tình, nói chi chỉ là một đứa trẻ. Cho dù nó có sinh ra tại đại tộc quyền quý, nó vẫn có sự thương hại với kẻ yếu.
Trong lúc Lê Vũ Văn còn đang suy nghĩ, bất chợt lúc này lão vương ở bên cạnh hắn lại lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều 18 năm qua sống tại thế giới này đã giúp hắn biết được ít nhất nơi mình sống là gì.
- Mặc dù có hơi ít, nhưng mà ta đành chịu thiệt kể cho các người.
Người ăn xin lão vương vừa nói vậy, đám người ăn xin xung quanh đây đều cười lớn. Mà thấy họ như vậy người thanh niên trẻ tuổi lúc này cũng mỉm cười, trong ánh mắt của hắn chỉ có sự thâm trầm đến lạ thường.
Nghe Lê Vũ Văn vừa nói vậy lão vương lúc này lại bật cười sau đó nói rằng.
Thậm chí cho dù là một Vũ Quốc hùng mạnh, nghe nói cũng chỉ có tông sư cường giả tọa trấn mà thôi . Về phần cấp cao hơn thì hắn chưa từng nghe nói.
- Các ngươi đã từng nghe nói đáng sợ nhất là lòng người hay chưa.
- Người thiếu nữ vội vàng từ trong người móc ra một túi bạc đưa cho họ. Còn người thiếu niên lại dùng một bộ mặt lạnh giá không quan tâm.
Nghe Lê Vũ Văn nói vậy lão vương lúc này cười lớn sau đó nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thiếu gia tiểu thư cầu xin các vị cho tiện nhân một chút thức ăn.
- Hà hà lão Vương ngươi nhìn xem ta lại nhìn thấy một khung cảnh nhân sinh thú vị. Ta quyết định ghi vào trong sách, để sau này có chuyện để kể cho người khác.
- Hiện giờ nói ta nghe một chút, các ngươi muốn nghe chuyện gì đây. Là cuộc sống thường ngày, là thần ma quỷ quái, hay là tiên nhân thần phật.
Lão vương vừa nói vậy Mấy người xung quanh cũng gật đầu đồng ý, mà thấy cảnh này Lê Vũ Văn lại mỉm cười lắc đầu rồi nói rằng.
Nghe lão Vương nói vậy Lê Vũ Văn lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh, khí chất trên người hắn cứ bình tĩnh mà thay đổi. Không còn sự điềm đạm như lúc trước thay vào đó là một sắc lạnh của một người đã từng trải . Miệng hắn bắt đầu vang lên những âm thanh khiến những người xung quanh chú ý.
- Đại nhân cho xin chút tiền lẻ,
- Ba cái bánh bao một câu chuyện.
Lê Vũ Văn nói đến đây, hắn nhìn về phía những người ăn xin xung quanh mà mỉm cười nói rằng.
Mà ngồi trong đám người có một người thanh niên trẻ tuổi, mặc trên người một bộ áo choàng đen đỏ, với một gương mặt mộc mạc nhưng lại không toát ra sự giàu sang phú quý, thay vào đó là một sự bình dị gần gũi đến lạ thường. Hắn ngồi chung với đám người ăn xin, nhìn về phía cuộc sống của họ mà không ngừng cầm theo giấy bút ghi chép gì đó.
- Ha ha tiểu tử ngươi thật là thú vị. Ngươi lẽ nào không sợ mình c·hết đói hay sao.
Chương 1: Chuyện thường ngày
Đối với cảnh tượng này những người ăn xin ở đây đều đã quen. Đợi khi những công tử thế gia kia rời đi, những người ăn xin lúc này lại quay lại bắt đầu tán gẫu với nhau.
Nghe Lê Vũ Văn nói vậy lão vương lúc này mỉm cười lấy từ trong người ra một chiếc túi giấy bên trong có một chiếc bánh bao rồi nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cả ngày hôm nay ta mới xin được có mấy văn tiền mà thôi. Ngươi cầm tạm một cái bánh bao rồi kể cho chúng ta nghe một câu chuyện đi.
Võ giả một quyền hủy diệt sông núi, tiên nhân bay lượn cửu thiên nhìn ngắm sơn hà, thánh giả như mây, đạo giả nhiều như c·h·ó. Nhưng cho dù là c·h·ó hắn cũng chưa thấy một con bởi vì những người đó thật sự cũng không phải là tầng lớp thường dân như hắn có thể với tới.
Tại một tòa thành thị nhỏ, nơi mà có vô số thường dân đang sinh sống. Nhìn về phía quần áo lam lũ, gương mặt tràn đầy sự gầy gò mềm yếu, đã thấy rõ họ đã trải qua những ngày tháng thật sự không tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe lão vương nói vậy Lê Vũ Văn lúc này cũng chỉ biết gượng cười, nhận lấy một cái bánh bao rồi bắt đầu lên tiếng.
Nơi hắn đang đứng chân là Hạ thành, một thành trì nhỏ phía nam của Vũ Quốc. Về phần Vũ Quốc rộng lớn bao nhiêu thì hắn chỉ nghe nói nơi này có mấy trăm thành trì mà thôi, mà mỗi thành trì nhân khẩu cũng có đến cả trăm vạn. Thực sự không biết thế giới này có bao nhiêu người nữa.
Thế giới này rộng lớn vô cùng, không ai biết nó rộng bao nhiêu, thậm chí tên của thế giới này là gì hắn cũng không biết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.