Người Kể Chuyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Đạo
Thật ra theo cách hiểu của hắn tu luyện cũng như là một sở thích của mỗi người. Ngươi càng yêu thích, ngươi càng tích cực tu luyện, ngươi càng ham học hỏi, cũng vì vậy võ đạo đã không còn đường, tại sao cứ cố gắng mà đi lại không tìm đường mới . Nghĩ đến những điều này Lê Vũ Văn chỉ thở dài hướng về phía hạ mạch mà không ngừng lắc đầu cảm thán tên này vẫn còn rất ngốc.
Âm thanh của Lê Vũ Văn như ma mị vang lên, Hạ Mạch ánh mắt từ trở nên đục ngầu trong sự rèm pha của vô số người, bởi vì là tam hoàng tử nhưng tu luyện là yếu kém. Nhưng dưới câu nói của Lê Vũ Văn một cánh cửa mới lại không ngừng xuất hiện trước mắt hắn.
- Ngươi còn trẻ, còn tương lai rộng lớn, có một Vũ quốc đứng phía sau hộ thuẫn. Ngươi tại sao lại chỉ muốn ở lại nơi này, tại sao không muốn tung cánh đại ngàn vượt qua cái gọi là hoàng triều, đế triều đi đến một nơi càng xa xôi hơn, đặt chân đến nơi chưa ai từng đến. Ngươi tại sao lại không dám chứ, cùng lắm c·hết mà thôi, ngươi lẽ nào lại s·ợ c·hết.
Trong lúc hắn tưởng rằng sẽ phải chờ đợi vài hôm, dù sao đám đại tông sư kia đánh nhau, cũng như việc tìm kiếm bí cảnh bên trong người cũng không phải chuyện sớm muộn. Thế mà lúc này lại có một người hứng thú đi đến chỗ của hắn.
- Cái gì mà dám hay không dám, lúc này ngươi hoặc đưa hoặc c·hết thế thôi.
- Cửu Thiên giới rộng lớn không phải một Vũ Quốc có thể so sánh. Mà vượt qua không gian rộng lớn thì những thế giới khác lại càng rực rỡ muôn màu. Cho nên không phải ngươi là phế vật, mà là ngươi chưa tìm đúng đường của mình mà thôi.
Nghe thấy hệ thống nói vậy, Lê Vũ Văn suy một lúc cũng mở ra thương hành để tìm kiếm quyển bách khoa toàn thư tu luyện kia. Không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra Lê Vũ Văn cũng phải níu lưỡi bởi vì giá trị của nó lên đến tận 10.000 điểm.
Và khi đến đây phùng thành chỉ cần một tấm lệnh bài, Những người này lập tức giao ra quyển hạ công pháp. Có điều lúc hắn muốn rời đi thì mấy vị đại tông sư khác cũng đến, vậy là một trận quyết chiến nổ ra.
Đúng vậy hắn vậy mà quên mất một việc, là chính tư tưởng của hắn đã gò bó hắn. Tại sao nhất định phải theo những vị đại ca kia hay hoàng đế cha hắn tu luyện võ đạo cơ chứ. Hắn có thể tử tu luyện hệ khác, dù sao cửu thiên giới còn rất nhiều hệ tu luyện khác.
- Lực lượng tuy là mạnh mẽ nhưng đôi lúc cũng phải cần sự giúp đỡ từ bên ngoài. Chẳng hạn như đan sư, trận pháp sư, phù sư họ có thể sức chiến đấu yếu kém, nhưng ai nói với ngươi là họ không phải vạn chúng truy đuổi đâu.
Ngoài ra quyển sách này không phải là một môn công pháp tu luyện, nó chỉ đưa ra luận chứng tu luyện cũng như con đường tu luyện. Về phần biến ảo tu luyện như thế nào lại là tùy người sử dụng. Đối với việc này Lê Vũ Văn cũng chỉ biết thở dài sau đó lại ngồi nơi đó trầm tư.
- Công đức chi đạo cũng không phải là một tiểu đạo, ngươi làm việc thiện hấp thu lấy công đức, rồi từ từ cải biến vận mệnh của mình, tu vi thể chất đều trong tầm tay, tại sao ngươi lại không thử.
Hạ Mạch nói xong hắn lúc này thu lại tư thế cúi đầu của mình, lấy từ trong người ra toàn bộ tích xúc hơn 300 viên linh thạch đưa cho Lê Vũ Văn rồi nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn về phía tên này Lê Vũ Văn lúc này hứng thú lên tiếng nói rằng.
Trong lúc Lê Vũ Văn đang hướng đến cuộc sống nhân sinh tốt đẹp của mình, thì lúc này tại phía bắc Hạ Thành 10 dặm một trận đại chiến to lớn đang diễn ra.
- Phùng Thành ngươi mau giao ra quyển hạ công pháp, bằng không ngươi chạy không thoát.
- Thiên hoang quyết là câu chuyện mà ta hỏi ngài, muốn để cho ta thành cường giả phải đi như thế nào. Ngày đó ngài chỉ nói cho ta Thiên Hoang Quyết mà không chỉ rõ con đường của ta lúc này.
Nghe Lê Vũ Văn nói vậy Hạ Mạch lúc này dùng một thái độ hờ hững, chắp hai tay về phía trước cúi đầu nói rằng.
- Cổ đạo ngự trùng, trùng tai vừa hiện võ đế cũng phải vẫn lạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tam hoàng tử ngài không đi tranh đoạt quyển hạ của thiên hoang quyết hay sao.
Như một dòng thác lũ ký ức về các tri thức không ngừng được truyền vào trong não của hắn, lưu giữ vào linh hồn của hắn không thể bị phá bỏ. Đợi khi ngọc giản đã bị tối đi, lúc này mọi tri thức trong nó đều đã bị Lê Vũ Văn nắm giữ. Cũng vì vậy Lê Vũ Văn càng hiểu thêm các hệ tu luyện tri thức của chúng như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Các ngươi thật sự dám đương đầu với đại Tần hay sao.
Nhìn thấy người đến Lê Vũ Văn cũng phải sửng sốt một chút, bởi vì người này không phải ai khác chính là Hạ Mạch.
- Tiên giả cao ngạo, sinh mệnh lực dồi dào, có thể cùng trời đất đồng thọ, ngươi tại sao không thử một chút.
Đúng vậy mới một lúc trước bọn họ đến đây thì nhanh chóng phát hiện ra lối vào bí cảnh. Bên trong bí cảnh mặc dù có một chi tộc hơn 1.000 người, nhưng họ cảnh giới vô cùng thấp. Có lẽ bí cảnh cũng không có tài nguyên tu luyện, đã khiến họ có cuộc sống tươi đẹp nhưng lại không thể nào tu luyện được. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Keng, chúc mừng túc chủ kể được một câu chuyện cho người khác nghe. Hệ thống ban thưởng 10 năm kinh nghiệm phù đạo, năm trăm điểm hệ thống.
Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc, một luồng tri thức liên quan đến phù sư lại không ngừng được truyền vào trong não của Lê Vũ Văn. Qua một lúc tại mục cảnh giới của hắn, hắn đã bất ngờ đạt đến cảnh giới phù sư cấp 2 . Đối với việc này Lê Vũ Văn cũng mỉm cười một chút, sau đó hắn ngước đầu lên bầu trời nhìn thấy bầu trời hôm nay thật sự rất tốt, hắn quyết định không làm nữa về nhà đi ngủ.
- Ngày đó là ngươi bỏ đi trước, sao lại trách ta rồi. Bây giờ ngươi muốn tìm con đường cường giả của mình hay sao.
Chương 20: Đạo
Phùng Thành nghe đám người đã quyết tâm c·ướp công pháp, hắn lúc này không nói gì nữa sử dụng bí pháp để liều mạng. Cảnh giới của hắn bất ngờ tăng lên một bậc. Trước ánh mắt sững sờ của những người khác, hắn đánh một chưởng về phía bọn họ đẩy lui ba vị Đại Tông Sư. Sau đó cấp tốc rời đi, đối mặt với việc này ba người khác đều tức giận vô cùng liều mạng truy đuổi theo hắn.
Thời gian cứ vậy trầm chậm trôi đi, Hạ Mạch đứng đó suy tư thật lâu, cuối cùng hắn nhìn về phía Lê Vũ Văn bái chào một cái, sau đó lặng lẽ rời đi. Thấy cảnh này Lê Vũ Văn cũng mỉm cười cùng lúc đó âm thanh trong đầu hắn lại vang lên.
Có điều cảm thấy tu luyện là một môn trí thức to lớn, nên mặc dù tiêu hao lượng lớn điểm của mình Lê Vũ Văn vẫn cắn răng trao đổi nó.
- Đây là bổng lộc của hoàng tử trong vòng 5 năm, ta đều lấy ra đưa cho ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể cho ta một tương lai rộng lớn.
- Ta muốn trở nên mạnh mẽ nhưng tại vũ quốc ta không tìm thấy đường của mình. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy người của các đế triều đều vì ngươi mà tỏ ra sợ hãi, ta biết cơ hội của mình có lẽ là đây . Cho nên ta muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Nghe Lê Vũ Văn nói vậy Hạ Mạch lúc này thật sâu nhìn về phía hắn, sau đó chắp tay nói rằng.
Nhìn về phía hệ thống điểm của mình chỉ còn một nghìn điểm, Lê Vũ Văn lòng cũng vô cùng đau đớn. Nhưng khi nhìn thấy cái ngọc giản trong tay mới từ hệ thống trao đổi, hắn cũng đành kiên nhẫn để ngọc giản lên mi tâm của mình để tra xét tin tức.
Bốn vị đại tông sư không ngừng sử dụng các loại võ kỹ giao chiến, mục đích chính là muốn lấy đi quyển hạ công pháp đang nằm trong tay Phùng Thành lúc này.
Lê Vũ Văn nói đến đây thì hắn không lên tiếng nữa, hơn ai hết hắn hiểu trên thế giới này không có phế vật chỉ là người chưa tìm thấy đường của mình mà thôi.
- Thật ra con đường tu luyện võ đạo là phù hợp với tất cả mọi người, nhưng đây là nói chung mà không phải nói riêng.
Nhìn về phía 300 viên linh thạch đang phát sáng trước mặt mình, Lê Vũ Văn lúc này mỉm cười thu chúng và nói rằng.
Nghe Hạ Mạch nói vậy Lê Vũ Văn nhìn về phía hắn mỉm cười nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà nhìn thấy Hạ Mạch ánh mắt đã có chút tia dị sáng, Lê Vũ Văn lúc này lại tiếp tục lên tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.