Người Kể Chuyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: chuyện thường ngày 3
Nghe vị tam hoàng tử này nói vậy, Lê Vũ Văn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
- Hắn một thân một thương từng bước tiến lên, mỗi một lần vu·ng t·hương là c·ướp đi mạng sống của kẻ thù. Không ai biết hắn chiến đấu bao lâu, không ai biết hắn đã chịu bao nhiêu thương tích, chỉ biết quân địch từng bước lùi lại. Họ mang theo ánh mắt khát máu rồi chuyển thành sợ hãi mà chạy trốn.
- Lão Vương ngươi nói vậy là có ý gì. Ngươi có cách kiến giải khác hay sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người thiếu niên nghe vậy thì nhìn về phía Lê Vũ Văn sau đó nói rằng.
- Tiểu huynh đệ ngươi muốn nghe chuyện gì đây.
- Phải biết hai người thiếu nam thiếu nữ kia xung quanh có rất nhiều hộ vệ. Đôi mẹ con kia cho dù có điên cuồng cũng không đến mức lao đầu vào chỗ c·hết.
Nhìn thấy thông tin của tên thiếu niên này, Lê Vũ Văn cũng phải cảm thán trái đất rộng nhưng muốn gặp người cũng không phải khó. Đường đường là tam hoàng tử của một quốc gia, hắn vậy mà lại gặp được, mà gặp được trong một tòa thành nhỏ bé nơi mà một bên người giàu ăn uống thả ga, một bên người nghèo cầu xin sự giúp đỡ thật sự là trái ngược đến đau lòng.
Tên: Hạ Mạch
Nghe thiếu niên này nói vậy Lê Vũ Văn lúc này dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hắn, cùng lúc này hệ thống trong đầu của hắn cũng không ngừng đưa ra thông tin về thiếu niên này.
Chương 3: chuyện thường ngày 3 (đọc tại Qidian-VP.com)
- Người binh lính kia nhìn về phía địch quân, rồi lại nhìn về phía sau lưng mình mà thốt lên rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cảnh này một đám người ăn xin vậy mà không quan tâm, lao lên muốn c·ướp giật. Nhưng đợi họ đi nửa đường thì đồng loạt ngã xuống, máu tươi cứ như vậy từ cổ những kẻ này chảy ra. Đối với việc này đám đông lập tức hoảng loạn sợ hãi lùi lại. Duy chỉ có Lê Vũ Văn là cười một cách lạnh lùng mà thôi . Tiền của hoàng thất các ngươi cũng dám c·ướp, thật sự không biết c·hết như thế nào.
Âm thanh của Lê Vũ Văn vừa vang lên, những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Họ có thể không biết Lê Vũ Văn đang nói đến ai, nhưng vị tam hoàng tử Hạ Mạch này lại biết.
- Thư sinh nói tiếp đi, đối mặt với cảnh này người chiến sĩ kia đã làm gì để có thể sống sót. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tiến về phía trước là c·hết, nhưng vượt qua sông lại là nhà. Hắn không còn lựa chọn.
Nhìn về phía đám đông đang sợ hãi xung quanh, hắn nhích môi cười một tiếng sau đó nói rằng.
Nhìn về phía thư sinh người kể chuyện, Hạ Mạch lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
Âm thanh của Lê Vũ Văn vừa kết thúc, những người ở đây lại bắt đầu xì xào bàn tán nhưng đến cuối cùng họ vẫn lâm vào im lặng. Thời loạn thế sống được đã khó, bán vợ bán con thậm chí ăn thịt con của mình cũng đâu phải chuyện hiếm, nói chi là liên hệ ngoại nhân tìm kiếm người giàu sang c·ướp b·óc đâu.
Tuổi: 14
- Ngày hôm qua ngươi nói rằng đôi mẹ con kia sẽ nghĩ cách g·iết những người đã cứu giúp họ, để kiếm lấy cuộc sống mới. Nhưng ta cho rằng lý trí sẽ khiến họ dừng lại.
- Thư sinh người kể chuyện ta muốn nghe một câu chuyện khiến ta có hứng thú, khiến ta tin rằng mình không phải là phế vật.
Lê Vũ Văn nói đến đây tam hoàng tử lúc này nhìn về phía hắn một chút, sau đó mỉm cười gật đầu. Hắn lấy từ trong người ra một thỏi bạc, cùng với mấy chiếc bánh bao quăng xuống phía dưới .
Tu vi: ám kình hậu kỳ
Một lúc sau vẫn con ngõ nhỏ ấy, đám lão vương lúc này vẫn một bộ mặt thê thảm ngồi nơi đó, nhìn về phía dòng người qua lại mà không ngừng cầu xin sự giúp đỡ. Khi thấy hắn đến đám ăn mày lúc này lại không ngừng mỉm cười, nhưng nụ cười của họ lại có chút gì đó khinh thường.
- Lão vương à lão vương các ngươi vẫn chưa hiểu lòng người. Đôi mẹ con kia có thể s·ợ c·hết không làm gì được, nhưng trong thời loạn thế ai nói một tòa thành chỉ có hai mẹ con kia đói khổ đâu.
Về phần bút mực và giấy viết của hắn bất quá là hắn tìm trong nhà xí của một số khách điếm mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vũ Văn tiểu tử ngươi mau lại đây, chúng ta ngày hôm qua suy nghĩ thật lâu cuối cùng ta cũng có câu trả lời cho câu chuyện của ngươi rồi.
Sáng ngày hôm sau khi nhà hàng xóm con gà đã gáy, Lê Vũ Văn lúc này mới tỉnh dậy. Nhìn về phía thân thể của mình hắn lúc này cũng không đoái hoài mà vội vàng đi đánh răng rửa mặt sau đó vác theo một đống giấy bút của mình mà tìm đến đám lão vương để bắt đầu cuộc sống hàng ngày.
Thân phân: tam Hoàng tử của vũ quốc.
Mà thiếu niên kia chỉ tầm 13, 14 tuổi có thể thấy thân phận cũng không phải là đơn giản. Nghĩ đến điều này Lê Vũ Văn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
- Có một người lính vì một ước mơ bảo vệ giang sơn xã tắc, theo từng quân đoàn vào nam ra bắc chinh chiến.
Âm thanh của thanh thiếu niên kia vừa vang lên, lê Vũ Văn lúc này ngước đầu lên nhìn về phía hắn. Căn tiểu lâu họ đang ngồi là một khách điếm khá là đông đúc, người ra vào nơi này cũng không phải là thường nhân có thể ăn được.
Vậy nên Lê Vũ Văn sử dụng chữ viết là chữ viết của thế giới hắn đã từng sống. Về phần nơi này hắn làm gì có biết chữ, mà đám ăn xin xung quanh khi nhìn thấy hắn viết chữ đều nghĩ rằng hắn không biết viết chữ, chẳng qua chỉ đang giả vờ mà thôi.
Lão vương vừa nói vậy những người xung quanh nghe câu chuyện ngày hôm qua đều gật đầu tán thành. Mà thấy cảnh này Lê Vũ Văn lúc này lại cười nhạt sau đó nói rằng.
Một bộ chiến bào màu đỏ, một thanh trường thương đã cũ nát, một người thanh niên mang theo nhiệt huyết vì nước quên mình một khung cảnh giữa máu và lửa giữa c·hết và nghĩa, thực sự đẹp đẽ biết bao.
- Thư sinh người kể chuyện ta có ba cái bánh bao, cùng một lượng bạc, ngươi có thể kể cho ta nghe một câu chuyện hay không.
- Hắn đi một hơi thấm thoát 10 năm, trong một trận chiến nơi mà quân địch có số lượng gấp 5 lần quân của hắn. Quân đoàn của hắn đã chiến đấu vô cùng quả cảm, không có người đầu hàng, đến cuối cùng chỉ còn một mình hắn đứng ở nơi đó. Phía sau hắn là con sông lớn không thể vượt qua bằng sức người, phía trước hắn là cả vạn quân địch khó bề tưởng tượng được khung cảnh đau đớn này.
Nhìn về phía người thiếu niên đã đóng lại cửa sổ, tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình Lê Vũ Văn lúc này mới từ từ vượt qua những t·hi t·hể ở trước mặt nhặt lấy mấy chiếc bánh bao đã bị nhúng máu và một lượng bạc ở trên mặt đất.
Nghe Lê Vũ Văn nói vậy, lão vương lúc này cười thật tươi sau đó nói rằng.
- Đợi khi một vùng đất toàn xác c·hết nơi mà máu tươi đã nhúng đỏ đi một phần con sông sau lưng hắn, thì lúc này hắn mới quỳ gối chống lấy trường thương đỡ lấy thân thể mỏi mệt mà nở một nụ cười mãn nguyện, quê hương hắn đã bình an.
- Nếu như hai mẹ con đó mang tin tức này truyền đến một số người khác thì sao. Nhớ kỹ phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng họ lại là thứ liên kết đáng sợ nhất trong xã hội. Họ có thể sinh nở, có thể làm cho đàn ông vui vẻ và cũng có thể khiến đàn ông điên cuồng chiến đấu để bảo vệ họ.
Thở dài một hơi Lê Vũ Văn lúc này nhìn về phía Hạ Mạch sau đó nói rằng.
Đúng vậy Lê Vũ Văn sống ở thế giới này 18 năm, nhưng gia đình của hắn được sinh ra cũng có thể nói là nghèo đói . Cha mẹ của hắn mấy năm trước đã sớm mất, mà tại thời đại cổ xưa nơi mà tri thức do kẻ thống trị dẫn đầu thì một kẻ nghèo hèn lấy tư cách gì biết chữ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.