Người Kể Chuyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Một kế bình Thiên hạ
- Tiên nhân thần phật sao mà cao quý, ngươi một kẻ tự xưng kể chuyện phàm nhân lấy tư cách gì để đàm luận họ.
Tam hoàng tử vừa nói xong thì lúc này hắn lấy trong người ra một tờ chiếu mệnh đưa cho lão tướng quân. Bản thân thì cũng quay đầu mang theo Cửu công chúa còn đang vui chơi phía ngoài rời đi.
- Cảnh giới : tông sư sơ kỳ
Đang lúc hắn định gầm thét thì cha của hắn Vũ nghiệp lại hờ hững cản hắn lại. Sau đó ông ta chắp tay với Lê Vũ Văn rồi nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn về cách ăn mặc xa hoa của họ và khí chất đặc trưng của kẻ cầm quyền, khiến Lê Vũ Văn lúc này cũng hứng thú thông qua hệ thống quan sát thân phận hai người này một chút.
Đợi khi kẻ này rời đi lúc này một người đàn ông trung niên tiến vào. Hắn là con trai cả của Vũ nghiệp nhìn về phía cha mình hắn lên tiếng nói rằng.
Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi qua hơn nửa ngày, Lê Vũ Văn vẫn một cái bụng đói im lặng ngồi nơi đó quan sát thế gian ấm lạnh tình người.
Âm thanh của Lê Vũ Văn vừa vang lên, Vũ Thanh có vẻ không thích lên tiếng nói rằng.
- Bẩm phụ thân hoàng đế có vẻ nghi kỵ chúng ta rất lớn, lần này mang theo thánh chỉ rốt cuộc là có ý gì.
Sáng ngày hôm sau vẫn con ngõ nhỏ đó, Lê Vũ Văn lúc này không biết lại kiếm đâu ra được một cái bàn gỗ, cùng một cái ghế dựa ngồi ở nơi này. Những người xung quanh nhìn thấy hắn thì chỉ ngó một chút xong cũng lại rời đi. Dù sao tiên sinh kể chuyện thường là ngồi kể chuyện để cho người khác nghe, sau đó nhận lấy ban thưởng, mà không phải ung dung ngồi nơi đó để người khác đến xin chuyện của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà trong lúc Lê Vũ Văn đang quan sát hai người Vũ nghiệp, thì bọn họ cũng tương tự. Lê Vũ Văn với tướng mạo không nói là đẹp mã, chẳng qua là không xấu xí có thể nói là bình thường.
- Thần không phải duy nhất, tiên không phải độc đại, vậy cớ gì một phàm nhân như ta không thể bình luận họ.
Nhìn về phía thân phận hai người này mà Lê Vũ Văn cũng chỉ biết cười khổ. Có lẽ thiên hạ tuy rộng lớn nhưng màn phân tranh này hắn có thể lại phải tham gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7: Một kế bình Thiên hạ
- Lão tướng quân ở trong phủ lâu ngày có vẻ không biết, tại trong tòa thành này có một người thư sinh kể chuyện. Hắn ta nói rất rõ về tình hình trận chiến năm đó, có thể hắn đã chứng kiến hoặc có thể hắn đã nghe thấy, nhưng thân phận của hắn lại rất trong sạch . Thậm chí hắn chưa từng rời khỏi tòa thành này, cho nên ta đến đây cáo chi lão tướng quân một câu, hi vọng ngài có thể thăm dò một chút.
- Bệ hạ là quyết tâm đánh phía Nam, nhưng lại lo lắng sự trung thành của cha, cho nên muốn già trẻ lớn bé chúng ta trở thành con tim đây mà.
Nghe Vũ Thanh nói vậy Lê Vũ Văn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
- Ta nghe nói tiên sinh kể chuyện rất hay, vậy nên hai cha con ta đến đây cũng hứng thú muốn nghe một câu chuyện.
Nghe Vũ Nghiệp nói vậy con trai cả của hắn sắc mặt biến đổi trầm tư nói rằng.
- Đối với việc này phụ hoàng nhiều lần tức giận muốn xuất quân, nhưng bởi vì chưa thấy người dẫn đầu hợp ý cho nên vẫn luôn kìm nén.
- Lão tướng quân có lẽ cũng đã biết, biên cương phía nam lại bắt đầu xảy ra đụng độ lớn. Thượng Quốc liên tục cử người gây hấn đồng thời tin tức về trận chiến năm xưa cũng không ngừng nghỉ bị bọn chúng loan tin gây mất danh dự của ngài.
- Cảnh giới: tiên thiên hậu kỳ
Âm thanh của Lê Vũ Văn vừa kết thúc. Vũ Thanh lúc này sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Hắn lúc này vậy mà phát hiện người thanh niên này biết hắn cảnh giới tên tuổi, thậm chí từ ánh mắt coi kinh kia, hắn có cảm giác kẻ này có thể tùy ý g·iết c·hết mình . Đây là một cảm giác cực kỳ khó có thể khiến hắn không cảm thấy sự vũ nhục được.
- Hai vị không biết là muốn nghe chuyện hay có việc gì tìm ta đây.
- Trận chiến năm đó ta một mình dốc sức chống địch, tuyệt đối không hổ thẹn với bản thân và đất nước. Đặc biệt ta chưa từng quên đi sự trung thành với hoàng đế. Đáng tiếc không ai chứng kiến, không ai có thể lý giải, thật sự đây là một nỗi đau lớn trong lòng ta từ ngày đó đến giờ.
Âm thanh của Lê Vũ Văn vừa vang lên, hai cha con Vũ Nghiệp lúc này đều nhìn về phía hắn qua một lúc Vũ Thanh lên tiếng nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không, chúng cũng từ phàm nhân một bước tu luyện. Có thể chúng không phải là hình dạng con người, nhưng chúng chắc chắn cũng từng là những sinh linh nhỏ yếu, bị người nắm bắt mà từng bước tiến lên trở nên mạnh mẽ.
Nghe hai người này nói vậy Lê Vũ Văn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.
Mà cùng lúc này với sự nhạy bén của mình, Lê Vũ Văn vẫn là phát hiện trong đám người có rất nhiều ánh mắt khác lạ quay về phía nơi này. Mà những người này đều là võ giả, có thể đây chính là ám tử mà hoàng đế gửi đến. Việc này khiến hắn chỉ biết thở dài sau đó nói rằng.
- Tên: Vũ Thanh
- Hoàng đế cho ta mệnh lệnh xuất quân Phương Nam chinh phạt Thượng Quốc . Có điều hoàng đế yêu cầu già trẻ lớn bé trong nhà chúng ta tiến về phía Kinh Đô.
Nghe con trai nói vậy Vũ nghiệp lúc này vẫn không lên tiếng, ông ta mở thánh chỉ ra xem sau đó cười khổ nói rằng.
- Tuổi: 45
- Thân phận: hộ quốc đại tướng quân Vũ Quốc
Trên người hắn không có sự cao sang, cũng không toát ra sự thấp hèn, trái ngược mọi thứ từ đầu đến cuối đều bình thường. Quan trọng nhất là ánh mắt có một chút bình thản khi đối mặt với họ. Loại ánh mắt này Vũ nghiệp chưa từng thấy ở bất kỳ ai, bởi vì kẻ cao sang sẽ khinh thường kẻ yếu, mà người yếu sẽ sợ hãi kẻ mạnh. Từ đây ánh mắt bình thường đối đãi với người khác thật sự quá kỳ lạ rồi.
- Vừa rồi tam hoàng tử có đề cập đến tại hạ thành này có người biết đến trận chiến năm xưa, là một thư sinh kể chuyện. Ngày mai ngươi cùng với ta đi xem một chút.
Nghe Hạ Mạch nói vậy Vũ nghiệp lúc này thở dài sau đó nói rằng.
Nghe con trai nói vậy Vũ nghiệp lúc này cũng chỉ biết thở dài, ngẫm nghĩ một lúc ông ta nói rằng.
Nghe cha mình nói vậy con trai cả của ông ta cũng chỉ biết thở dài gật đầu, sau đó thi lễ rời khỏi đây xử lý một số công việc khác. Về phần quyết định tiếp nhận thánh chỉ như thế nào thì để cho hắn suy nghĩ . Dù sao cha hắn tuy già nhưng cũng không yếu.
- Tuổi: 90
- Thân phận: con trai trưởng hộ quốc đại tướng quân
- Ngươi là con trưởng hộ quốc tướng quân, hơn 40 tuổi đã đạt đến cảnh giới tiên thiên hậu kỳ. Ngươi nghĩ rằng ngươi cao quý hơn người khác sao. Hay ngươi cho rằng thường dân không thể đàm luận về ngươi đây.
- Tên: Vũ Nghiệp
Mà giữa lúc hắn tưởng hôm nay lại không có cái gì ăn thì lúc này một chiếc xe ngựa to lớn, với hàng trăm hộ vệ xung quanh đi đến. Nơi họ đi qua thường dân đều lặng lẽ cúi đầu tránh sang hai bên, đợi khi chiếc xe này dừng ở trước mặt Lê Vũ Văn thì từ trên xe một người đàn ông trung niên và một lão niên đi xuống.
Nghe hộ quốc tướng quân Vũ nghiệp nói vậy hạ mạch lúc này mỉm cười sau đó nói rằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm thanh của Vũ nghiệp của vang lên những người ở đây đều biến sắc. Một câu chuyện nhân sinh, một kế bình thiên hạ, đây nếu hoàng đế nói là bình thường nhưng thần tử nói chẳng phải mang ý nghĩa mưu phản.
- Tiểu thư sinh nói thật hay, tiên ma cũng có thể đàm luận. Nhưng ta đến đây thật ra cũng không phải cầu tiên cầu phật, ta chỉ muốn nghe một câu chuyện nhân sinh, một kế bình thiên hạ mà thôi.
- Mà tiên cũng vậy, mà thần cũng thế, họ từ lúc sinh ra đã là tiên là thần hay sao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.