Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Người Tại Võ Đang , Ăn Dưa Thành Thánh!

Nhất Nguyệt Nhất Sáo Phòng

Chương 10: Đoàn Dự: Hắn cũng biết Lăng Ba Vi Bộ ư? Đùa bỡn Cưu Ma Trí

Chương 10: Đoàn Dự: Hắn cũng biết Lăng Ba Vi Bộ ư? Đùa bỡn Cưu Ma Trí


Sợ người ta tìm đến tận nơi ở của hắn.

Trời vừa hé sáng, hắn liền tìm lên hậu sơn, miệt mài luyện tập công pháp vừa mới học được.

Đến khi trời tối mịt mới quay về.

Các đệ tử dù không thấy mặt Vương Tuyên, cũng chẳng hề gì đến chuyện họ hóng chuyện thiên hạ.

Ban đầu, người ta chỉ bàn tán chuyện Vương Tuyên tỉ thí tay đôi với Thất Hiệp, trận nào cũng giành phần thắng.

Sau đó lại đồn rằng hắn một mình đấu với hai người, rồi lại thành một mình Vương Tuyên địch cả nhóm Thất Hiệp. Tin đồn cứ thế lan xa, ngày càng hoang đường, thêu dệt đến mức biến Vương Tuyên thành thần thánh mất rồi.

Vương Tuyên lại chẳng hề hay biết chút gì.

Hôm nay, hắn muốn thử xem Lăng Ba Vi Bộ này có thể duy trì được bao lâu.

Có thể chạy được quãng đường bao xa.

Vương Tuyên lưng đeo một thanh kiếm cùng một tay nải. Vận khởi Lăng Ba Vi Bộ, hắn nhằm hướng hậu sơn mà đi, cứ thế thẳng tiến về phương Bắc.

Hắn từ từ tăng tốc, sau một hồi làm quen lại tiếp tục đẩy nhanh đến mức cực hạn, cây cối hai bên đường dần hóa thành những vệt ảnh nhòe nhoẹt phía sau lưng.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tốc độ của hắn mới dần chậm lại.

Hắn trông thấy một vài người dân ăn vận trang phục khác hẳn so với ở Nguyên Quốc. Nơi đây, người ta chuộng những màu sắc trang nhã, phần lớn là các màu như trắng tinh, xám nhạt, lam nhạt.

Những màu áo này ở Nguyên Quốc chẳng mấy khi thấy.

Hắn ước chừng mình đã chạy được khoảng năm trăm dặm, từ Võ Đang đến đây là năm trăm dặm, vậy nơi này hẳn là đất Đại Tống rồi.

Vương Tuyên thoáng chút ngạc nhiên.

Hắn chẳng mất bao nhiêu thời gian mà đã đặt chân đến địa giới Đại Tống.

Đã đến đây rồi.

Hắn muốn đi xem thử, cảm nhận phong thổ nhân tình của xứ Đại Tống này ra sao.

Vương Tuyên vừa định bụng tìm một thành trấn nào đó để ghé xem.

Giọng nói của hệ thống vang lên:

“Đinh! Chúc mừng Túc chủ, hiện trường hóng chuyện đang hình thành, Túc chủ có muốn đến đó không?”

! Tìm kiếm 1%4404850$57@ “Đi!”

“Bản đồ đã tải xong, mời Túc chủ lập tức lên đường.”

Vương Tuyên nhìn tấm bản đồ trên bảng giao diện, phát hiện địa điểm nhiệm vụ vẫn còn cách một quãng, liền nhằm hướng chấm đỏ mà nhanh chóng lao đi.

Đi được một đoạn đường, Vương Tuyên phát hiện chấm đỏ cũng đang di chuyển về phía mình. Hắn hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây lại là định vị thời gian thực sao?

Trong nháy mắt, Vương Tuyên đã tới được chỗ chấm đỏ.

Vừa đến nơi, hắn liền thấy hai người, một kẻ đuổi, một người chạy.

Kẻ đuổi theo phía sau là một vị tăng nhân mặc tăng bào màu vàng, trông trạc ngũ tuần, áo vải giày gai. Vương Tuyên chỉ liếc nhìn một cái đã thấy có cảm tình.

Vương Tuyên không tả nổi cảm giác này, cứ như thể đó là loại người có Phật pháp cao sâu, khiến người ta vừa nhìn đã bị lay động vậy.

Người chạy phía trước lại là một thiếu niên, độ mười sáu mười bảy tuổi, mình vận bạch y, toát lên dáng vẻ thư sinh, ôn tồn nho nhã.

Hắn thấy Vương Tuyên đang đứng phía trước mình.

Vóc người trông cao hơn mình một chút, lại chẳng có vẻ gì là biết võ, Đoàn Dự từ xa đã lớn tiếng kêu lên: “Huynh đài phía trước tránh ra, ta không dừng lại được!”

Thấy Vương Tuyên vẫn đứng yên, hắn lại hét to hơn: “Mau tránh ra!”

Đến khi lao tới trước mặt Vương Tuyên, hắn mới suýt soát tránh được, Đoàn Dự còn nói với lại một câu: “Huynh đài thất lễ rồi.”

Đúng là một đứa trẻ lễ phép.

Vị tăng nhân phía sau lúc này cũng đã đuổi kịp tới nơi.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn Vương Tuyên một cái.

Rồi vội vã đuổi theo thiếu niên phía trước.

Cái nhìn có phần thất lễ như vậy cũng không làm giảm đi thiện cảm của người khác đối với hắn.

Đúng thật là minh châu bảo ngọc trời sinh mà.

Vương Tuyên lại nhìn về phía hai người, thiếu niên phía trước lúc thì đâm sầm vào gốc cây, lúc lại vướng vào bụi cỏ, mấy lần suýt nữa thì bị tóm gọn.

Ngay lúc hai người sắp khuất khỏi tầm mắt Vương Tuyên.

Vương Tuyên lập tức vận Lăng Ba Vi Bộ, trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt hai người.

Đoàn Dự nhìn thiếu niên trạc tuổi mình bên cạnh cũng biết dùng Lăng Ba Vi Bộ, lòng kinh ngạc vô cùng.

Lại thấy hắn vận dụng công pháp cực kỳ thành thục, trong lòng không khỏi thầm khen phục.

Nếu không phải lúc này đang bận chạy trối c·hết, nhất định hắn phải cùng người này bàn luận một phen mới được.

Lúc này, Cưu Ma Trí cũng đã trông thấy Vương Tuyên.

Thoạt đầu, hắn còn tưởng Vương Tuyên và tên nhóc Đoàn Dự kia là cùng một giuộc.

Nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy không phải,

Bèn cất tiếng hỏi: “Thiếu hiệp đến để cứu hắn ư?”

Vương Tuyên lập tức lùi xa Đoàn Dự một chút, đáp: “Không phải, ta chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy hai vị đuổi đánh nhau thú vị quá, nên không kìm được dừng lại xem náo nhiệt một chút.”

Đoàn Dự: ……

*Ta đang chạy trốn giữ mạng đó!*

Cưu Ma Trí: ……

*Chuyện náo nhiệt của ta mà ngươi cũng xem được sao?*

Có điều, thấy thân pháp của Vương Tuyên giống hệt của Đoàn Dự, vô cùng tinh diệu, quỷ quyệt.

Hắn đảo mắt một vòng, trong lòng khẽ động.

Bèn không thèm để ý đến Vương Tuyên nữa.

Hắn chuyên tâm đối phó với Đoàn Dự. Đoàn Dự chưa thể nắm vững Lăng Ba Vi Bộ một cách thuần thục, nội khí tuy dồi dào nhưng lại chẳng biết cách vận dụng.

Hắn vừa phải luôn để ý chướng ngại vật ven đường.

Vừa phải coi chừng đòn t·ấn c·ông của Cưu Ma Trí.

Chạy được chừng một khắc đồng hồ thì mặt mày đã tái nhợt, thân hình lảo đảo, rồi đột nhiên bị kẻ phía sau tóm gọn.

Cưu Ma Trí dùng hai ngón tay điểm nhẹ vào ngực Đoàn Dự hai cái, tức thì Đoàn Dự thân thể cứng đờ, miệng lưỡi không thể nói năng.

Vương Tuyên nhìn mà thấy lạ lẫm, đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy thủ pháp điểm huyệt này, xem ra lúc về phải tìm cách học hỏi mới được.

Cưu Ma Trí thấy Vương Tuyên vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào thủ pháp của mình, ra chiều suy nghĩ điều gì đó.

Hắn bất ngờ ra tay, chụp về phía Vương Tuyên.

Nào ngờ Vương Tuyên đã luôn đề phòng hắn từ trước,

Hồi còn ở quê nhà, Vương Tuyên đã gặp đủ loại người mặt ngọt lòng cay, bề ngoài thì ra vẻ Phật pháp từ bi, ngươi tốt ta tốt, nhưng sau lưng thì không biết giở trò lừa lọc người khác thế nào.

Bởi vậy Vương Tuyên không thể không đề phòng.

Người có tướng mạo như Cưu Ma Trí, hoặc là bậc đại từ bi, hoặc là kẻ đại gian ác.

Cái ánh mắt như thể chắc chắn phải đoạt được Lăng Ba Vi Bộ của hắn lúc nãy, tưởng ta không nhìn thấy hay sao?

Ngay khoảnh khắc hắn ra tay, Vương Tuyên đã kịp né người tránh đi.

Cưu Ma Trí chụp phải khoảng không, cũng chẳng hề tức giận.

Hắn vận dụng toàn thân nội lực, vội vã chụp tới Vương Tuyên.

Vương Tuyên cũng dốc toàn lực vận chuyển Lăng Ba Vi Bộ.

Vội vàng né tránh.

Cưu Ma Trí riết róng đuổi theo không rời, Vương Tuyên thấy phía trước có một đoạn đường đất, ý nghĩ chợt lóe, thân hình khẽ dừng lại.

Cưu Ma Trí đuổi sát phía sau không hề trông thấy.

Thấy Vương Tuyên dừng lại, hắn còn tưởng Vương Tuyên đã sức cùng lực kiệt.

Vội tăng tốc lao qua, nào ngờ thứ đón chờ hắn lại là một vốc đất bùn bay thẳng vào mặt.

Hắn nhất thời né tránh không kịp, ăn trọn một miệng đầy bùn vàng.

Ánh mắt chỉ kịp nhìn thấy đế giày dính đầy bùn vàng của Vương Tuyên.

Hắn vội "phì phì phì" mấy tiếng,

Vương Tuyên đứng bên cạnh cười hả hê khoái trá.

Cưu Ma Trí trong lòng giận tím mặt.

Nhưng ngoài mặt lại chẳng hề biểu lộ, chỉ lấy chiếc khăn tay trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt.

Vương Tuyên thấy vậy, thầm nghĩ bụng người này tâm cơ quả là rất sâu.

Sau này gặp lại kẻ này, e rằng phải hết sức cẩn thận mới được.

Cưu Ma Trí vẫn chưa bỏ cuộc, lại tiếp tục một hồi rượt đuổi.

Cảnh giới của hắn cao hơn Vương Tuyên, nội khí cũng dồi dào hơn hẳn, nghĩ bụng phen này có thể làm Vương Tuyên hao hết sạch nội khí.

Ấy thế mà lúc này, Vương Tuyên lại cảm thấy nội khí của mình chẳng những không giảm mà còn tăng lên.

Hơn nữa, tốc độ lại càng lúc càng nhanh hơn. Hắn mừng thầm trong bụng, Lăng Ba Vi Bộ này quả đúng là một môn công pháp tuyệt hảo, đúng là thần khí để chạy trốn mà!

Càng sử dụng lại càng nhanh, đã thế lúc dùng lại chẳng hao tổn nội khí, thậm chí còn có thể gia tăng nội khí ngay trong lúc thi triển.

Thấy phía trước có một vũng nước.

Vương Tuyên định bụng giở lại trò cũ.

Có điều, Vương Tuyên không cho rằng Cưu Ma Trí sẽ còn mắc lừa nữa.

Vương Tuyên từ từ giảm tốc độ một chút, cuối cùng còn giả bộ kiệt sức, chống tay lên gối, khom lưng thở hổn hển.

Nhìn Cưu Ma Trí đuổi tới gần lại tăng tốc bỏ chạy, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Cưu Ma Trí vốn nội khí sắp cạn kiệt lập tức lòng tin tăng gấp bội, tưởng rằng lần này Vương Tuyên thật sự đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần mình cố gắng thêm một chút nữa là nhất định tóm được hắn.

Chương 10: Đoàn Dự: Hắn cũng biết Lăng Ba Vi Bộ ư? Đùa bỡn Cưu Ma Trí