Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Người Tại Võ Đang , Ăn Dưa Thành Thánh!

Nhất Nguyệt Nhất Sáo Phòng

Chương 162 Tân Tấn Thị Nữ: Tang Tang

Chương 162 Tân Tấn Thị Nữ: Tang Tang


Vương Tuyên đang nghiêm túc cải tạo thân thể cho Trương Tam Phong.

Mọi người chăm chú nhìn Vương Tuyên.

Nhưng chỉ thấy Vương Tuyên đưa hai tay ra, đứng bất động trước mặt Trương Tam Phong.

Mà Trương Tam Phong dường như mất đi ý thức.

Khung cảnh vô cùng quỷ dị.

Lúc này, cánh tay của Trương Tam Phong từng chút từng chút mọc ra.

Mọi người há hốc mồm, mắt muốn trợn trừng ra ngoài.

Tất cả mọi người theo bản năng che miệng, sợ kêu thành tiếng.

Giờ thì khung cảnh trong đại điện càng thêm quỷ dị.

Chẳng khác nào hiện trường đại thần làm phép.

Cổ Tam Thông vừa vào đại điện đã thấy cảnh này.

Hắn vừa định hỏi có chuyện gì.

Liền thấy cánh tay của Trương Tam Phong không ngừng mọc ra.

Hắn sợ hãi, giống như mấy người kia, há miệng trợn mắt che miệng.

Mấy động tác liền mạch lưu loát.

Không biết qua bao lâu.

Cánh tay của Trương Tam Phong cuối cùng cũng mọc ra.

Người cũng tỉnh táo lại.

Trương Tam Phong sống gần trăm năm, giống như một thằng nhóc chưa thấy việc đời.

Kéo cánh tay của mình lên xuống xem xét.

Thỉnh thoảng còn kinh hô thành tiếng.

Những người khác chỉ đứng bên cạnh hiếu kỳ nhìn.

Cổ Tam Thông trực tiếp đưa tay sờ.

"Đây là thật?"

"Lão già c·hết tiệt, ngươi thật sự mọc ra một cánh tay mới."

Mọi người vây quanh Trương Tam Phong ở giữa, không ngừng kinh thán.

Vương Tuyên cười cười, xoay người chuồn mất.

Hắn đi loanh quanh đến chỗ mình ở.

Vương Tuyên vừa mở cửa ra đã thấy một nữ tử thanh mảnh đang thu dọn giường chiếu.

Hắn ngẩn người, còn tưởng rằng đi nhầm phòng.

Vừa muốn lui ra ngoài.

Nữ tử kia đã phát hiện ra hắn.

"Vương Tuyên, ngươi cuối cùng cũng về rồi!"

Trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.

Vương Tuyên lúc này mới nhận ra nữ tử thanh mảnh này là ai.

"Tang Tang à, sao ngươi lại ở trong phòng ta, ta suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm rồi."

Tang Tang lon ton chạy đến trước mặt Vương Tuyên.

Cẩn thận đánh giá Vương Tuyên.

Trong đôi mắt to tràn đầy hình bóng Vương Tuyên.

Tang Tang đánh giá Vương Tuyên, đồng thời Vương Tuyên cũng đang đánh giá nàng.

Vương Tuyên phát hiện Tang Tang dường như cao hơn rồi.

Ánh mắt cũng sáng hơn trước.

"Vương Tuyên, ta ở Võ Đang không có việc gì, nên thường xuyên đến giúp ngươi quét dọn phòng."

Nói xong Tang Tang dừng lại một chút.

Mắt nhìn thẳng vào Vương Tuyên.

Vương Tuyên gõ đầu nàng một cái.

"Nhìn ta làm gì, ngươi muốn nói gì thì nói đi."

Ánh mắt Tang Tang càng sáng hơn.

"Vậy ta nói đó nha!"

"Ta muốn làm thị nữ cho ngươi!"

"Vì sao?"

"Trước kia ta cũng làm thị nữ mà, ngoài làm thị nữ ra ta không biết làm gì khác."

"Hơn nữa ta cũng không biết võ công, ở lại Võ Đang cả ngày không có việc gì làm."

Nói rồi Tang Tang cúi đầu xuống.

Trông có vẻ rất buồn bã.

Vương Tuyên thấy nàng đáng thương như vậy.

Trong lòng mềm nhũn.

"Vậy ngươi cứ làm thị nữ đi, chỉ cần ngươi không hối hận là được."

"Không hối hận, tuyệt đối không hối hận."

"Vậy công tử sau này ra ngoài nhất định phải mang ta theo!"

Vương Tuyên không quan tâm gật đầu.

Tang Tang vui vẻ xoay một vòng.

Lại vội vàng đi chuẩn bị nước tắm.

Vương Tuyên được Tang Tang hầu hạ tắm rửa thoải mái.

Lại nằm vào trong chăn mềm mại.

Trong nháy mắt cảm thấy thu nhận thị nữ này quả thực là một quyết định sáng suốt.

Vương Tuyên nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Khi Vương Tuyên tỉnh dậy.

Tang Tang đã chuẩn bị xong bữa sáng đang chờ hắn ăn.

Vương Tuyên cảm thấy nhân sinh nên như vậy.

Ăn no uống đủ Vương Tuyên lúc này mới nhớ tới mấy đồ đệ rẻ tiền của mình.

Đã về Võ Đang rồi thì những việc nên làm vẫn phải làm.

Vương Tuyên đứng dậy đi tìm mấy đệ tử của mình.

Hắn tìm được mấy người thì thấy bốn người đang cùng nhau luyện công.

Vương Tuyên phát hiện mấy người luyện không tệ.

Ngay cả Thạch Phá Thiên nhỏ nhất cũng luyện có khuôn có dạng.

Vương Tuyên vui mừng gật đầu.

Đồ đệ bốn người cũng thấy Vương Tuyên.

Vội vàng dừng lại hành lễ với Vương Tuyên.

"Sư phụ tốt!"

Vương Tuyên khen ngợi mấy đệ tử một phen.

Bốn người lập tức giống như được tiêm máu gà, hưng phấn hẳn lên.

Vương Tuyên hài lòng gật đầu, quả nhiên người ta phải được khen nhiều một chút.

Lúc này Khấu Trọng hỏi Vương Tuyên.

"Sư phụ, Thái Cực Kiếm của con đã luyện gần xong rồi."

"Nhưng sao cũng không đạt tới đại viên mãn, sư phụ có cách nào không?"

"Sư phụ, Thái Cực Quyền của con cũng vậy, luôn bị kẹt ở đâu đó, mãi mà không được."

Lúc này bốn đệ tử nhao nhao nói ra những khó khăn của mình.

Vương Tuyên nhìn ánh mắt cầu tri thức của bốn người.

Có chút mắc nghẹn.

Công pháp của hắn đều trực tiếp dựa vào hệ thống ban thưởng đột phá.

Vương Tuyên căn bản không hiểu những vấn đề chi tiết này.

"Là một đệ tử trưởng thành, các ngươi nên học cách tự mình giải quyết vấn đề, nếu tự mình giải quyết không được thì sư huynh đệ các ngươi tự thương lượng giải quyết."

"Nếu không được nữa thì có thể đi hỏi sư huynh của các ngươi."

"Dạ, sư phụ!"

"Được rồi hôm nay đến đây thôi, các ngươi luyện công cho tốt."

Nói xong Vương Tuyên trực tiếp phiêu nhiên rời đi, gần như là chạy trối c·hết.

Về đến chỗ ở Vương Tuyên nhận lấy chén trà Tang Tang đưa tới, uống ừng ực một ngụm.

Tang Tang thấy vậy cũng không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ yên lặng đứng một bên.

Vương Tuyên nhìn Tang Tang.

"Tang Tang, ngươi còn nhỏ tuổi sao lại biết chăm sóc người khác như vậy?"

Tang Tang cười cười.

"Trước kia ta cũng không biết, trước kia trong nhà có một quyển tạp thư nói về cách làm thị nữ."

"Thiếu gia nhà ta cứ bắt ta học thuộc lòng, rồi làm theo, ta mới từ từ học được."

Nói xong nàng có chút thất vọng cúi đầu xuống.

Vương Tuyên thấy vậy liền bảo nàng đi làm việc.

Hắn suy nghĩ một chút.

Bản thân hắn dạy đệ tử không được thuần thục lắm.

Nhưng sách hắn hình như có mấy quyển mà!

Một đệ tử đủ tư cách nên tự mình học tập chứ nhỉ.

Nghĩ đến đây Vương Tuyên lập tức từ trong rương trữ vật của mình lật ra hai quyển bí tịch mà trước kia hắn có được.

Một quyển là "Ngạo Hàn Lục Quyết" một quyển là "Thánh Linh Kiếm Pháp" hay còn gọi là "Kiếm Nhị Thập Tam" của Độc Cô Kiếm.

"Tang Tang, ngươi vào đây!"

"Công tử có gì sai bảo?"

"Ngươi đi đến luyện võ trường gọi mấy đệ tử của ta đến."

"Ta đi ngay!"

Tang Tang lon ton chạy đi.

Vương Tuyên nhìn bí tịch trong tay, hắn trong nháy mắt lại cảm thấy mình ổn rồi.

Hắn mở bí tịch ra nhìn một cái.

Chỉ nhìn một trang, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Thôi đi, hắn không chịu được khổ luyện công đâu.

Vẫn là để cho mấy đệ tử chịu đi.

Một lát sau mấy người đã đến.

Vương Tuyên đưa bí tịch cho mấy người.

"Hai quyển bí tịch này là ta vất vả lắm mới có được, các ngươi cầm lấy mà luyện."

"Phải luyện cho tốt, đừng lãng phí tấm lòng của vi sư."

Mấy đệ tử nhất thời cảm động đến đỏ hoe cả mắt.

"Đa tạ sư phụ, chúng con nhất định sẽ luyện cho tốt."

Thấy bọn họ sắp mở bí tịch ra bắt đầu xem rồi.

Vương Tuyên vội vàng khoát tay bảo mấy người đi xuống.

Đùa gì chứ, nếu bọn họ xem rồi lại có vấn đề thì sao.

Mình lại không biết, đến lúc đó mặt mũi của mình để đâu!

Vương Tuyên bên này cùng mấy đệ tử sư từ tử hiếu.

Trương Tam Phong nơi kia lại bận đến sứt đầu mẻ trán.

Sáng sớm Trương Tam Phong đã phát hiện ra cảnh giới của mình vậy mà đột phá bán bộ Võ Thần.

Chính thức tiến vào Võ Thần chi cảnh.

Hắn còn chưa kịp vui mừng.

Đã có đệ tử thông báo, nói là có khách đến thăm muốn gặp hắn.

Trương Tam Phong chỉ đành đến đại điện.

Hắn vừa đến cửa đại điện đã thấy một tiểu cô nương mặc đồ đen đứng ở cửa điện.

Chương 162 Tân Tấn Thị Nữ: Tang Tang