Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Người Tại Võ Đang , Ăn Dưa Thành Thánh!
Nhất Nguyệt Nhất Sáo Phòng
Chương 200 Kinh ngạc tột độ chúng nhân Võ Đang!
Vương Tuyên nhìn ánh mắt đau thương của Tôn Ngộ Không, có chút chột dạ lên tiếng:
"Ngộ Không à, sao giờ con mới về?"
Tôn Ngộ Không thấy sư phụ để ý đến mình, lập tức múa may chân tay, khoa tay múa chân kể lại những trải nghiệm trên đường đi của mình.
Vương Tuyên chẳng hiểu nó đang diễn tả cái gì.
Hắn giới thiệu Tôn Ngộ Không với mọi người:
"Sư huynh, đây là đại đồ đệ của ta, Tôn Ngộ Không!"
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Đồ đệ! Khỉ?
Còn có chuyện gì chấn động hơn thế này sao?
Bốn đồ đệ còn lại của Vương Tuyên cũng kinh ngạc nhìn con khỉ trước mặt.
Đây chính là đại sư huynh của họ?
Đây chính là đại sư huynh mà họ mong ngóng bấy lâu nay?
Tôn Ngộ Không ngơ ngác nhìn bốn người loài người đang nhìn chằm chằm mình.
Nó không quen những người này.
Trong ký ức mà Vương Tuyên thiết lập cho nó chỉ có Trương Tam Phong và mấy đại hiệp Võ Đang.
Tôn Ngộ Không sau khi gặp Vương Tuyên liền bám dính lấy hắn.
Hóng hớt xong rồi.
Những người đến xem náo nhiệt lục tục muốn rời đi.
Chỉ thấy từ trong rừng cây bên đường, từng người từng người chui ra.
Trong bụi cỏ cũng đứng lên rất nhiều người.
Người Võ Đang cảnh giác nhìn những người này.
Những người xem náo nhiệt này hoàn toàn không phát hiện ra mình đã dọa người Võ Đang sợ hãi.
Còn hướng về phía người Võ Đang chào hỏi:
"Chư vị hảo!"
"Võ Đang tối nay trận chiến đánh hay lắm!"
"Đúng đúng, tiểu sư tổ Vương Tuyên của các ngươi một mình độc chiến hơn ngàn người, đánh cho địch quân toàn quân bị diệt."
"Chiến tích hiển hách như vậy, tháng này chúng ta có tư liệu để chém gió rồi."
Người này vừa dứt lời.
Người bên cạnh đã bịt miệng hắn lại rồi kéo đi.
Loáng thoáng còn nghe thấy giọng của hai người.
"Sao ngươi lại nói ra lời trong lòng vậy, mau đi thôi."
Trong chốc lát, những người xem náo nhiệt mang theo đầy bụng kinh ngạc xuống núi.
Để lại đám người Võ Đang đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này, đám người Tiểu Long Nữ cũng đi ra.
Tống Viễn Kiều biết những người này đều là những người ở dưới núi ngăn cản những kẻ đến gây rối.
Lập tức hướng về phía mấy người kia nói lời cảm tạ.
Hai bên liền đứng tại chỗ hàn huyên.
Mà Trương Tam Phong thì dẫn theo lão bằng hữu Vong Ưu đi vào trong.
Những người khác cũng lục tục đi theo.
Tiểu Long Nữ vừa đi vừa nhìn Vương Tuyên.
Nhưng Vương Tuyên bận rộn trở về nghỉ ngơi, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Hắn hóng hớt một chút mà đánh nhau cả ngày trời.
Bây giờ hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Vương Tuyên cảm thấy mình vô cùng cần một chiếc giường.
Hắn về phòng ngả đầu xuống ngủ.
Hoàn toàn không phát hiện ra vừa rồi có một nữ tử đang nhìn hắn.
Đêm khuya lặng lẽ đến.
Đèn dần sáng lên rồi lại tắt ngúm.
Có người ngủ rất say.
Ví dụ như Vương Tuyên.
Có người trằn trọc trở mình.
Ví dụ như Tiểu Long Nữ.
Có người cả đêm không dám ngủ.
Ví dụ như Đế Thích Thiên đang bỏ trốn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngày hôm sau đến.
Dù là tiếc nuối hay mãn nguyện, vui vẻ hay bi thương.
Ngày hôm sau vẫn đến như đã hẹn.
Vương Tuyên ngủ một đêm xong liền hồi phục đầy máu.
Chỉ là không biết tại sao.
Từ khi có Tang Tang chăm sóc, Vương Tuyên càng ngày càng thích ngủ nướng.
Hắn vừa tỉnh dậy thì Tang Tang vẫn như thường lệ chuẩn bị nước rửa mặt.
Vương Tuyên thoải mái rửa mặt xong liền ra ngoài tìm Trương Tam Phong.
Tìm được Trương Tam Phong thì thấy ông đang nhìn Hỏa Kỳ Lân.
"Lão đầu, ông làm gì đấy?"
Trương Tam Phong tức giận trừng mắt nhìn Vương Tuyên.
Vương Tuyên cảm thấy khó hiểu, sao tự nhiên lại bị trừng mắt.
"Lão đầu, ông đến thời kỳ mãn kinh rồi à? Tính khí thất thường vậy."
"Hừ! Ngày nào cũng bị chọc tức, ta còn không được phát cáu à!"
"Ở Võ Đang này còn có ai có thể chọc tức ông? Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy?"
Trương Tam Phong nhìn hắn không nói gì.
"Ta làm gì ông à?"
"Đừng có oan uổng người tốt, ta vừa mới đến, sao mà chọc giận ông được?"
"Trong mơ à?"
Nói xong Vương Tuyên tự mình cười phá lên.
Nhưng Trương Tam Phong vẫn cau mặt nhìn Vương Tuyên.
Vương Tuyên lập tức không dám cười nữa.
Hắn ngoan ngoãn đứng thẳng.
"Ta đã chọc giận ông chỗ nào?"
Trương Tam Phong giơ tay chỉ chỉ Hỏa Kỳ Lân bên cạnh.
Vương Tuyên nhìn nó ỉu xìu.
Hỏa Kỳ Lân chú ý tới ánh mắt của Vương Tuyên.
Lập tức dùng ánh mắt ướt át nhìn Vương Tuyên.
Vương Tuyên theo bản năng hỏi Trương Tam Phong.
"Nó đã làm gì?"
Trương Tam Phong đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Cũng không có gì, chẳng qua là đốt ba lần nhà bếp, bốn lần hậu sơn, bảy lần hành lang thôi mà?"
"Cũng chỉ là đốt hơn mấy trăm bộ quần áo thôi."
Vương Tuyên tặc lưỡi.
Con Hỏa Kỳ Lân này cũng quá biết đốt tiền rồi.
Vương Tuyên may mắn vì không mang Hỏa Kỳ Lân theo bên mình.
Còn có con ấu long kia nữa, con Hỏa Kỳ Lân này đã gây chuyện như vậy rồi.
Nếu sư huynh không nhận nuôi con ấu long kia thì sao.
Nhưng ấu long là thủy long, vừa hay khắc chế Hỏa Kỳ Lân.
Ánh mắt Vương Tuyên lóe lên.
"Sư huynh, con Hỏa Kỳ Lân này thật sự là quá đáng."
"Cũng nên dạy dỗ nó một chút."
Vừa nói Vương Tuyên còn dùng sức vỗ một cái vào đầu Hỏa Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân lập tức cúi đầu xuống.
Trương Tam Phong nhìn Vương Tuyên.
"Dạy dỗ thế nào?"
"Tìm một người có thể quản được nó mà trị!"
Trương Tam Phong có chút dự cảm không tốt.
Sư đệ này sẽ không lại muốn nuôi thêm thần thú gì nữa chứ.
Vương Tuyên quả nhiên không ngoài dự đoán nói:
"Sư huynh, lần này con ra ngoài lại mang về một con thần thú."
Trương Tam Phong lập tức từ chối.
"Không được, tuyệt đối không thể nuôi nữa."
Ông nuôi một con Hỏa Kỳ Lân đã đủ tốn tâm tư rồi.
Nuôi thêm một con nữa, Trương Tam Phong sợ cảnh giới của mình không vững.
Vương Tuyên vẫn khuyên nhủ:
"Sư huynh xem con Hỏa Kỳ Lân này nghịch ngợm như vậy, chúng ta nuôi một con quản nó, chẳng phải sư huynh sẽ không cần quản nữa sao?"
"Đây chính là Hỏa Kỳ Lân, còn có cái gì có thể quản được nó?"
Vương Tuyên thần bí hề hề nhìn Trương Tam Phong.
......
Còn chưa đợi Trương Tam Phong hỏi.
Tống Viễn Kiều mấy người cũng đến.
"Sư phụ, người và tiểu sư thúc đang nói gì vậy?"
"Tiểu sư thúc của con nói là nó lại mang về một con thần thú."
Tống Viễn Kiều mấy người nghe thấy thần thú đều cứng đờ.
Trên mặt đều viết đầy chữ 'Đừng mà!'.
Có thể thấy bị Hỏa Kỳ Lân h·ành h·ạ đủ rồi.
Vương Tuyên làm ngơ trước biểu cảm của bọn họ.
"Các ngươi có biết lần này ta mang về là cái gì không?"
"Chỉ cần không phải Hỏa Kỳ Lân là được."
"Sẽ không phải là khỉ đấy chứ?"
Bọn họ thật sự là ấn tượng sâu sắc với đại đồ đệ của Vương Tuyên.
Vương Tuyên lắc đầu.
"Lần này là thần thú trong truyền thuyết đấy, nhất định có thể trị được Hỏa Kỳ Lân."
Mọi người tò mò nhìn Vương Tuyên.
Vương Tuyên cũng không còn vòng vo nữa.
Hắn trực tiếp thả con ấu long ra.
Túi ngự thú vừa mở ra.
Vương Tuyên theo phản xạ có điều kiện mà né ra.
Quả nhiên hắn vừa né ra thì có một dòng nước bắn ra.
Không biết có phải cố ý hay không.
Nước mà con ấu long phun ra vừa hay phun lên người Hỏa Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân bị dội cho một thân nước.
Vương Tuyên cảm nhận rõ ràng khí nóng bỏng trên người Hỏa Kỳ Lân cũng không còn nóng như vậy nữa.
Ngay sau đó con ấu long mới từ trong túi ngự thú bay ra.
Khi nhìn thấy con ấu long kia.
Trương Tam Phong mấy người đều kinh ngạc.
Bọn họ lại thật sự nhìn thấy con rồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Con rồng thật sự còn sống.
Ấu long bay lên không trung.
Lúc này cả đám người Võ Đang đều nhìn thấy con ấu long.
Chúng nhân Võ Đang đều kinh ngạc nhìn con ấu long trên không trung.
Cả Võ Đang đều trở nên tĩnh lặng.
Tựa như nhìn thấy thần minh vậy.