Chương 218 Vương Tiên Chi khiêu chiến Vương Tuyên, uy áp của Võ Thánh!
Nghe vậy Diễm Linh Cơ ba người nghi hoặc nhìn nhìn Võ Đế Thành đầy đất phế tích.
Mà Từ Phong Niên trực tiếp bị ép nằm sấp trên mặt đất.
Chỉ có Vương Tiên Chi và Lý Thuần Cương còn đang gắng gượng chống đỡ.
Uổng công vô cớ lại bị ngược một phen.
Đối với võ công quỷ quyệt tinh diệu của Vương Tuyên hắn đã sớm nghe thấy.
"Chủ nhân làm sao bây giờ..."
"Không ứng, không muốn so."
Thanh âm chấn thiên, làm mọi người ở đây giật mình.
Một màn này là hắn không nghĩ tới.
"Võ Đế Thành chủ, các ngươi đây là làm sao vậy?"
Một tay lau nước mắt một tay lau nước mũi mà khóc kêu.
Hắn vừa khóc vừa kêu.
Cảm giác ngực hắn từng trận từng trận đau.
Ba người nhìn Võ Đế Thành một mảnh phế tích.
Vương Tiên Chi tiến lên một bước.
Vương Tuyên nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai.
Hắn nhất thời khí muộn.
Vượng Tài cũng bị một phen thao tác này của Từ Phong Niên làm cho ngây người.
Lại là 'Ầm ầm!' một tiếng vang thật lớn.
"Vương tiểu huynh đệ, đại danh của ngươi lão phu ta đã sớm nghe thấy."
Mọi người đều đồng tình nhìn Từ Phong Niên.
Tựa hồ đã không còn để ý đến hình tượng của mình nữa.
Rồi sau đó Vương Tiên Chi trực tiếp hướng về phía Vương Tuyên đánh tới.
Tuổi còn trẻ nhưng đã có địa vị rất cao trong giang hồ rồi.
"Ngài đây cũng là làm sao vậy?"
Vương Tuyên cũng bị một màn khóc lóc này của Từ Phong Niên làm cho không biết làm sao.
Còn tưởng rằng là đ·ộng đ·ất.
Si Mộng, Nữ Đế và Diễm Linh Cơ liền đuổi tới.
Hắn nhất thời hối hận vừa rồi nên nhìn thấy Vương Tuyên là phải chạy mới đúng.
Cũng không khóc nữa.
Từ Phong Niên một bên phun ra một ngụm máu.
Vương Tiên Chi bị lời nói không khách khí của Vương Tuyên làm cho ngẩn người.
Vương Tuyên xem cũng không thèm xem mấy người liền xoay người rời đi.
Tiếng khóc của Từ Phong Niên đột nhiên dừng lại.
Mặt Từ Phong Niên nghẹn đến đỏ bừng.
Nhìn thấy cả bọt khí mũi của hắn cũng khóc ra.
"Chủ nhân, hắn khóc thật xấu!"
Nhưng nhìn khuôn mặt thanh tuấn lạnh nhạt của Vương Tuyên.
Hắn nhất thời không khuyên Vương Tuyên nữa.
Muốn bóp c·hết cái tiểu gia hỏa kia.
"Lão phu không có ý gì khác, chỉ là muốn cùng ngươi so tài một chút."
Từ Phong Niên liếc mắt một cái liền nhận ra cái tiểu gia hỏa thoạt nhìn vô hại này là kiếm linh của Vương Tuyên.
Nhưng muốn nổi giận cũng không biết trút vào ai.
Mọi người kinh hoàng vạn trạng.
Vượng Tài cũng vội vàng chạy vào hương nang trốn đi.
Đúng lúc này âm thanh hệ thống vang lên.
Hạt mồ hôi trên mặt hắn lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
Một câu nói này của Vượng Tài vừa vặn là lúc Từ Phong Niên nghỉ lấy hơi mà nói ra.
Hắn run rẩy ngón tay chỉ vào Vượng Tài.
Lấy thực lực của Vương Tiên Chi đánh đánh hắn còn được.
Si Mộng vẫn là bộ dáng khả ái đáng yêu kia.
Nàng nhìn nhìn thanh kiếm đã bị ăn đến chỉ còn lại một cái chuôi.
Vương Tuyên liếc nhìn Vương Tiên Chi một cái.
"Đinh!"
"Ta làm sao biết!"
Rồi lại tứ phía tìm kiếm thân ảnh Vương Tuyên.
Lý Thuần Cương một bên nhưng là biết rõ sự lợi hại của Vương Tuyên.
Lần này phần thưởng của hệ thống sao lại trực tiếp như vậy.
Nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.
Mà những người khác đầu đều đã không ngẩng lên được rồi.
Lúc này Vương Tiên Chi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Vương Tuyên.
Còn chưa đợi Lý Thuần Cương trả lời.
Vẫn là người duy nhất trong giang hồ có kiếm linh.
Vượng Tài sợ tới mức trốn ở sau cổ Vương Tuyên.
Vương Tiên Chi nhờ vào lực đạo của Si Mộng lúc này mới đứng dậy.
Cho đến khi nhìn thấy Vương Tiên Chi đang nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Từ Phong Niên thật khéo lại nhìn thấy động tác của Vượng Tài.
Thật sự là nói không rõ nữa rồi.
Trực tiếp phóng thích ra uy áp của cao thủ Võ Thánh.
"Chúc mừng ký chủ ăn dưa thành công! Nhận được phần thưởng ba trăm năm công lực!"
Vương Tuyên lười động thủ.
Ngươi nửa ngày cũng không nói ra được cái gì.
Nếu Vương Tuyên không muốn cùng hắn ra tay so tài.
Hắn cũng không sợ mất mặt.
Từ Phong Niên giống như muốn khóc hết tất cả bất hạnh gặp phải sau khi gặp Vương Tuyên vậy.
Hắn vừa mới rời đi.
Hắn trợn mắt muốn nứt.
Nhất thời chột dạ đem chuôi kiếm ném trên mặt đất.
Vương Tuyên nhíu mày.
Từ Phong Niên lại nhớ tới mình đánh không lại người ta a.
Vương Tuyên hơi kinh ngạc.
Giờ thì mọi người ở đây đều nghe được.
Từ Phong Niên phổi muốn nổ tung.
Chỉ lẳng lặng nhìn Vương Tiên Chi tự tìm đường c·hết.
Nàng nhìn Lý Thuần Cương đang nằm trên mặt đất.
Hắn chỉ là xoay người đi quay lưng về phía mọi người.
"Vương Tuyên ngươi có thể đừng tìm mỗi mình ta mà gây họa được không, ngươi đi tìm người khác đi!"
Vượng Tài ôm lấy lỗ tai Vương Tuyên.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thuần Cương và Vương Tiên Chi hai người 'Bịch! Bịch!' hai tiếng quỳ trên mặt đất.
"Vương Tuyên ngươi tha cho ta đi."
"Vương Tuyên!"
Không còn là cái thẻ gì đó nữa.
Từ Phong Niên đột nhiên gào khóc lên.
Lý Thuần Cương cũng không khuyên hắn.
Vậy thì hắn bức hắn ra tay.
Vương Tiên Chi một bên nhìn thiếu niên trước mắt.
Cũng tìm kiếm, muốn tận mắt chứng kiến thực lực của Vương Tuyên.
Một nam tử tám thước ngồi trên xe lăn.
"A a a!"
Vương Tuyên tuổi còn nhỏ mà lại đã là cảnh giới Võ Thánh rồi!
Nghe thanh âm này sợ là tức c·hết mất.
Vương Tuyên dưới lầu chỉ muốn che mặt bỏ chạy.
Cái Vượng Tài này làm cái trò gì vậy.
"Sao lại đều nằm trên mặt đất thế này?"
Có ý tứ sao?
Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng.
Ngay khi Vương Tuyên cho rằng Từ Phong Niên sẽ nhào lên đánh hắn.
Chính là kiếm của lão Hoàng.
Vương Tuyên nhất thời cảm giác được cái tiếng nhắc nhở này hôm nay là đặc biệt êm tai.
Còn chỉ có một chân và một tay.
Là do kiếm linh Vương Tuyên này làm!
Hắn suy nghĩ một lát.
Si Mộng thấy hắn không nói lời nào lại chuyển dời đến mục tiêu kế tiếp.
Nàng duỗi ngón tay chọc chọc cổ Vương Tuyên.
"Chúng ta chỉ là cùng họ, cũng không phải người một nhà, ta dựa vào cái gì mà đáp ứng thỉnh cầu của ngươi."
Cứ nhằm mỗi Từ Phong Niên mà xơi.
Khóc một tiếng so với một tiếng lớn hơn.
Từ Phong Niên nhìn Vượng Tài ăn thanh kiếm kia.
Khóc càng thêm lớn tiếng.
Hắn không tức giận.
Mặt còn dài không tệ.
Lại đỡ người.
Vương Tiên Chi và Đặng Thái A hiển nhiên đều đã nghe qua sự tích của Vương Tuyên.
Ba người nhất thời biết trong này khẳng định là có chuyện khác.
Vương Tuyên chỉ suy nghĩ một lát liền xuất hiện bên cạnh Vượng Tài.
"Hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, cho nên lão phu có một thỉnh cầu, thiếu hiệp có thể đáp ứng không?"
Đều là Vượng Tài làm chuyện tốt a.
Người này cũng quá không thức thời đi.
"Thiếu hiệp có thể ứng hạ lời khiêu chiến của ta không?"
Nếu như cùng Vương Tuyên đối đầu, ai thua ai thắng vậy thì không nhất định.
Toàn bộ Võ Đế Thành lại trực tiếp bị ép sụp!
Suốt ngày khiêu chiến tới khiêu chiến lui.
Bỗng nhiên mọi người chỉ cảm thấy một trận uy áp cường đại hướng về phía bọn họ ép tới.
Vương Tuyên lại còn trẻ mà đã là Võ Thánh rồi!
Hắn ngay cả chiêu thức đối phó Từ Phong Niên cũng đã nghĩ xong rồi.
Vương Tuyên không tốt bụng mà động động cổ.
Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Từ Phong Niên lại là một trận tức giận.
Uy áp cường đại trên người còn xa mới bằng sự chấn kinh trong lòng hắn.
Nghe vậy trong lòng vẫn là không thể bình tĩnh.
"Nơi này là làm sao vậy, nhìn giống như là đ·ộng đ·ất, lại không giống lắm."
"Ta không chịu đựng nổi nữa rồi!"
Võ công thấp kém trực tiếp bị ép quỳ trên mặt đất.
Giờ hắn mới hiểu vì sao kiếm trong kiếm hạp lại không cánh mà bay.
"Đây không phải là Lý Thuần Cương Lý tiền bối sao?"
"Ngươi...ngươi..."
Thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Từ Phong Niên đang khóc hăng say.
Hắn cúi đầu nhìn thì thấy Vượng Tài đã gặm kiếm gần hết rồi.
"Đây là Vương Tuyên ép sụp đấy!"
Có thể thấy không phải là giả khóc.
Tiến lên liền quan tâm nói:
Lúc này Vương Tuyên lại gia tăng uy áp.
Ngược lại nụ cười trên mặt càng thêm chân thành hơn.
Hắn không để ý mà sờ sờ miệng.
Giống như là triệt để buông xuôi rồi.