Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Người Tại Võ Đang , Ăn Dưa Thành Thánh!

Nhất Nguyệt Nhất Sáo Phòng

Chương 73: Kinh hãi tột độ, Lão Đao Bả Tử chùn bước!

Chương 73: Kinh hãi tột độ, Lão Đao Bả Tử chùn bước!


Lão Đao Bả Tử hồi lâu sau mới gật đầu.

"Ngươi đi thử xem, chớ quá khinh địch, dù sao hắn cũng là Tiểu sư tổ của Võ Đang, ít nhiều gì cũng có vài phần bản lĩnh."

Thạch Hạc hưng phấn hướng phòng Vương Tuyên mà đi, hắn dường như không để lời của Lão Đao Bả Tử vào lòng.

Phòng của Vương Tuyên cách bọn họ cũng không xa, chỉ cách một cái sân.

Ba người đi vài bước đã đến chỗ ở của Vương Tuyên.

Thạch Hạc trực tiếp đá văng cửa mà xông vào.

Tìm khắp cả phòng cũng không thấy bóng dáng Vương Tuyên đâu.

"Sư phụ! Vương Tuyên tiểu tử kia chạy rồi!"

Vương Tuyên trên mái nhà nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc.

Mấy người này vậy mà nhận ra hắn rồi!

Lão Đao Bả Tử vừa muốn dò xét vị trí của Vương Tuyên.

Lúc này Diệp Tuyết lên tiếng: "Vương Tuyên tiểu tử kia ở trên mái nhà."

Thạch Hạc nhìn lên, quả nhiên Vương Tuyên đang ngồi trên mái nhà cắn hạt dưa.

Hắn vận khinh công liền lên mái nhà.

"Tiểu tử, ta còn tưởng ngươi chạy rồi chứ."

"Ta việc gì phải chạy, ta trước đó đã nói rồi, hôm nay muốn ở lại sơn trang của các ngươi nghỉ chân."

"Bất quá tối nay ta sẽ không đi đâu."

Vương Tuyên từ khi Diệp Tuyết bị người ta mang đi đã lên mái nhà.

Hắn luôn cảm thấy cả sơn trang này đang âm mưu chuyện gì đó lớn lao, mình lại vừa hay đụng phải.

Lão Đao Bả Tử sợ mình sẽ gây ra phiền phức.

Cho nên mới dùng mỹ nhân kế với mình.

Bọn họ một kế không thành khẳng định sẽ dùng kế thứ hai.

Sợ ở trong phòng bị người ta úp sọt nên mới lên mái nhà.

Thạch Hạc thấy Vương Tuyên vào lúc này còn đang ngẩn người, quả thực là không để hắn vào mắt.

Hắn rút kiếm ra liền muốn đánh về phía Vương Tuyên.

Lục Tiểu Phụng đang trốn ở không xa thấy động tác của Thạch Hạc.

Không khỏi vì Vương Tuyên mà đổ mồ hôi.

Kiếm pháp của Thạch Hạc nổi tiếng là nhanh, hắn đã từng may mắn cùng hắn đánh một trận.

Linh Tê Chỉ của mình suýt chút nữa đã không đỡ được kiếm của hắn.

Lúc này Vương Tuyên thấy Thạch Hạc dùng kiếm t·ấn c·ông hắn.

Hắn lại không hề sốt ruột.

Đợi Thạch Hạc đến gần mới thi triển Lăng Ba Vi Bộ né tránh.

Kiếm của Thạch Hạc vô cùng nhanh, mà bộ pháp của Vương Tuyên còn nhanh hơn.

Mọi người chỉ thấy Thạch Hạc không ngừng t·ấn c·ông Vương Tuyên.

Mà Vương Tuyên vẫn luôn né tránh.

Sương trắng quanh năm không tan của U Linh sơn trang lúc này vẫn vô cùng dày đặc.

Một xanh một lam hai bóng người không ngừng ở trên mái nhà di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Bóng người màu xanh lần nào cũng hiểm hiểm tránh được kiếm đâm tới của bóng người màu lam.

Ai mà biết được Thạch Hạc áo lam vẫn luôn bị Vương Tuyên áo xanh ép cho phải không ngừng tăng tốc độ vung kiếm.

Vương Tuyên cũng không ngừng tăng tốc.

Đây là lần đầu tiên bị người ta t·ấn c·ông mà phải tăng tốc đến mức như vậy.

Vương Tuyên có một tia khoái trá.

Hắn muốn thử xem kiếm thuật của mình có thể nhanh hơn Thạch Hạc này hay không.

Vương Tuyên từ trong kho hệ thống lấy ra thanh trường kiếm bình thường của mình.

Dựa vào việc ban đêm không nhìn rõ, hắn trực tiếp giả vờ rút kiếm từ khe hở trên mái nhà ra nghênh đón kiếm của Thạch Hạc.

Hai kiếm v·a c·hạm phát ra t·iếng n·ổ chói tai.

Lập tức tóe lửa khắp nơi.

Hai người cứ như vậy mà đánh qua đánh lại.

Vương Tuyên lần này dùng là Độc Cô Cửu Kiếm.

Đánh trọn một khắc đồng hồ, Vương Tuyên mới đánh hơi đã nghiền một chút.

Hắn đã tìm ra được nhược điểm của Thạch Hạc.

Lúc này Vương Tuyên hư chiêu một chiêu, một chiêu gẩy kiếm liền đánh rơi kiếm của Thạch Hạc xuống đất.

Điều này đủ để khiến Lục Tiểu Phụng và những người khác đang ẩn nấp kinh ngạc.

Vương Tuyên này vậy mà có thể đỡ được kiếm của Thạch Hạc thì thôi đi.

Kiếm thuật còn tinh diệu cao siêu đến vậy.

Thạch Hạc ngây ngốc nhìn thanh kiếm của mình b·ị đ·ánh rơi.

Từ trước đến nay chỉ có hắn đánh rơi kiếm của người khác.

Kiếm thuật của Thạch Hạc bản thân hắn cảm thấy đã là ngang ngửa với Tây Môn Xuy Tuyết rồi.

Không ngờ hôm nay lại bị một tên nhóc đánh rơi kiếm.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào gặp ai.

Nghĩ đến đây, sát ý của Thạch Hạc đối với Vương Tuyên càng thêm nồng đậm.

Dường như cảm nhận được điều gì, Vương Tuyên nhìn về phía Thạch Hạc.

Thấy hắn đã nhặt kiếm lên với vẻ mặt sát khí đằng đằng.

Vương Tuyên hơi nhíu mày, vốn dĩ hắn chỉ muốn cho Thạch Hạc một bài học là đủ rồi.

Đã hắn muốn c·hết thì thành toàn cho hắn.

Vương Tuyên thi triển Lăng Ba Vi Bộ một cái thừa dịp Thạch Hạc còn chưa ra tay liền nắm lấy cổ tay của hắn.

Bắc Minh Thần Công lập tức thi triển ra.

Thạch Hạc kinh hãi cảm giác được nội khí của mình đang nhanh chóng trôi đi.

Hắn muốn giãy khỏi tay Vương Tuyên đang nắm lấy mình, nhưng lại không dùng được chút sức lực nào.

Thạch Hạc kinh hãi nhìn Vương Tuyên.

Lão Đao Bả Tử ở phía dưới vẻ mặt nghi hoặc nhìn động tác của hai người.

Hai người đàn ông cứ như vậy mà nắm tay nhau đứng trên mái nhà bất động.

Diệp Tuyết ở một bên nói: "Hai người bọn họ làm gì vậy?"

Lúc này Lão Đao Bả Tử thấy sắc mặt của Thạch Hạc dường như không đúng.

Hắn đột nhiên hô lên: "Không ổn!"

Nói xong hắn vội vàng lên mái nhà.

Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.

Vương Tuyên buông tay Thạch Hạc ra, Thạch Hạc liền mềm nhũn ngã xuống đất.

Lão Đao Bả Tử vội vàng tiến lên kiểm tra Thạch Hạc.

Những người ở trong bóng tối cũng nhìn nhau một cái.

Đây là làm sao vậy, chẳng phải chỉ là kéo tay một chút thôi sao?

Sao lại ngã xuống rồi.

Lúc này Lão Đao Bả Tử đưa tay muốn lật người Thạch Hạc lại nhìn xem sắc mặt của hắn.

Vừa chạm vào liền cảm thấy xúc cảm không đúng.

Động tác của hắn hơi khựng lại.

Nhưng vẫn là nhẹ nhàng lật người Thạch Hạc lại.

Lúc này trên mặt Thạch Hạc không còn chút huyết sắc nào, chỉ còn lại một lớp da mỏng dính trên mặt.

Nhìn lại toàn bộ cơ thể thì đã teo tóp lại mất hai phần ba.

Lão Đao Bả Tử nhìn thấy bộ dạng này của Thạch Hạc thì con ngươi co rút lại.

Hắn nhìn về phía Vương Tuyên.

"Sao ngươi lại biết Bắc Minh Thần Công?"

Lúc này trên mái nhà bắt đầu đổ mưa phùn.

Những giọt nước mưa tụ lại nhỏ tí tách tí tách trên những phiến đá phía sau chỗ Lục Tiểu Phụng và những người khác đang trốn.

Mấy người này đều là những người ở trên chiếu trước đó.

Nghe thấy lời của Lão Đao Bả Tử có người không nhịn được kinh hãi:

"Vậy mà là Bắc Minh Thần Công, hắn vậy mà biết Bắc Minh Thần Công."

"Vừa rồi nghe Lão Đao Bả Tử nói người này chẳng phải là Vương Tuyên của Võ Đang đang được đồn đại thần kỳ kia sao? Sao hắn lại có thể biết Bắc Minh Thần Công."

"Vậy chẳng phải là nội khí của Thạch Hạc đã bị hắn hút hết rồi sao?"

"Thật đáng sợ! Nhanh như vậy sao?"

"Thần công này thật đáng sợ, không biết không hay đã hút hết nội khí của người ta rồi."

Mấy người cùng nhau hít một ngụm khí lạnh.

Lúc này Lục Tiểu Phụng vuốt vuốt chòm râu mép của hắn.

"Bắc Minh Thần Công là phải tiếp xúc mới được mà, vừa rồi Vương Tuyên kia nắm lấy tay của Thạch Hạc, Thạch Hạc mới ngã xuống."

"Vậy sau này chúng ta tránh xa hắn ra, cái này quá đáng sợ."

Lúc này Vương Tuyên không trả lời lời của Lão Đao Bả Tử.

Chỉ là đưa bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng ra hứng lấy những giọt nước đang nhỏ xuống từ trên tóc.

Những giọt nước từng giọt từng giọt tụ vào lòng bàn tay của Vương Tuyên, chậm rãi có một nhúm nước nhỏ.

Vương Tuyên hơi vận công, luồng dương cương chi khí trong Bắc Minh Thần Công trong nháy mắt đã làm bốc hơi nước.

Lão Đao Bả Tử nhìn thấy cảnh này không hiểu Vương Tuyên muốn làm gì.

Bất quá hắn đứng ở xa như vậy cũng có thể cảm nhận được luồng khí nóng rực của Bắc Minh Thần Công.

Lập tức sinh ra ý muốn rút lui.

Lão Đao Bả Tử lại cúi đầu kiểm tra Thạch Hạc.

Phát hiện hắn đã sớm không còn hơi thở.

Hắn lập tức sinh ra một cỗ uất khí.

Chuyện mà hắn đã lên kế hoạch lâu như vậy.

Không có Thạch Hạc thì kế hoạch của hắn triệt để c·hết yểu.

Lão Đao Bả Tử lại liếc nhìn Vương Tuyên một cái.

Hắn thì muốn g·iết Vương Tuyên đấy.

Nhưng mà với công lực của hắn mà đối phó với Vương Tuyên.

Sẽ bại lộ thân phận thì thôi, còn chưa chắc đã đánh thắng.

Chỉ riêng Bắc Minh Thần Công của thiếu niên thôi cũng không phải là hắn có thể đối phó được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lão Đao Bả Tử biến đổi.

Chương 73: Kinh hãi tột độ, Lão Đao Bả Tử chùn bước!