Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Milan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Milan


"Đẹp trai quá! Tao cá là ổng không phải người bình thường đâu."

Thẩm Úc Đường khựng lại một chút, không ngờ anh lại đột ngột nhắc tới chuyện đó, nhưng lại giống như đã sớm chờ anh hỏi câu này.

Anh thơm thật đấy.

Là kiểu cười rất nhẹ, rất thật, có phần bất lực.

Ngày mai họ sẽ quay lại Florence.

Còn những tín hiệu cự tuyệt mơ hồ đó, cô hoàn toàn bỏ lỡ.

Thẩm Úc Đường không ngồi vững, lúc nghiêng người lại gần thì cổ áo cúp ngực trễ xuống một chút, vô tình để lộ chút da thịt xuân sắc.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh ra khỏi trung tâm, ánh đèn trên phố lùi dần vào bóng tối.

"Vậy... anh không muốn sao?"

Anh bật cười khẽ, không đáp, lại quay đầu nhìn về phía trước.

Ngay khoảnh khắc môi chạm vào, mềm mại đến mức khiến người đàn ông không kịp phòng bị, hơi nóng như bị thiêu đốt.

Cô chỉ ngồi đó thôi, cứ vài phút lại có một người đàn ông tiến đến bắt chuyện. Có người nghe cô là người Trung liền cố trổ tài: "Xin chào."

Thẩm Úc Đường tựa vào quầy bar, khẽ lắc ly, thì cô bạn Lâm Thư Di từ sàn nhảy hớn hở bước lại gần, ghé sát tai cô thì thầm:

Bức tường bên ngoài mang phong cách bê tông công nghiệp, trước cửa chỉ treo một chiếc chuông đồng cổ.

Mùi hương trên người anh rất dễ chịu – Thẩm Úc Đường lúc này đầu óc lơ mơ cũng không phân biệt nổi là mùi gì, chỉ cảm thấy... thật dễ chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyến trao đổi ngắn một tuần sắp kết thúc, cuộc hành trình cũng sắp khép lại. Trước khi rời đi, mấy cô gái đều muốn tranh thủ đêm cuối cùng này để chơi cho đã.

Không khí lặng đi trong thoáng chốc.

Cô nhìn anh chằm chằm vài giây, rồi bất chợt nở nụ cười, chớp mắt: "Anh có phải kiểu đàn ông rất biết giả vờ đứng đắn không? Ngoài mặt nhã nhặn, thật ra thì..."

"Anh thơm thật đấy." Cô rất hài lòng với con mồi vừa bắt được.

Gió đêm lùa đến, lớp sơ mi mỏng dính sát vào người anh, phác họa rõ rệt từng đường nét cơ bắp – gầy gò mà săn chắc, căng lên dưới lớp vải như chứa đựng sức mạnh đang kìm nén, gợi cảm không cách nào che giấu.

"Khoan đã—" Cô đột nhiên chống tay lên ngực anh, mở to mắt, trông có vẻ rất nghiêm túc: "Anh... anh có báo cáo kiểm tra sức khỏe không? Trước... trước khi lên giường tôi phải xác nhận xem anh có... có bệnh truyền nhiễm không. Đặc biệt là bệnh... hạnh (*)."

Thẩm Úc Đường nhìn theo hướng tay chỉ.

Người đàn ông tựa vào lan can phía dưới gió, rút ra một điếu thuốc, chưa vội trả lời.

Sau gọng kính mảnh vàng là đôi mắt đượm tình.

Lâm Thư Di cười ôm lấy vai Thẩm Úc Đường: "Đường Đường, tới đi, thử thách chút đi. Hôm nay là đêm cuối của chúng ta ở Milan rồi còn gì."

Bầu không khí bắt đầu lệch hướng.

Đó là một chỗ ngồi được rèm đỏ đậm che khuất một nửa, ánh đèn hắt xuống rất mờ.

Ánh mắt cô lúc này trong veo đến mức khiến người ta không phân biệt nổi là vô tình hay cố ý.

*

Lực đạo và hành vi của anh như đang viết thẳng lên người dòng chữ "giữ tỉnh táo".

-

Dù say đến không tỉnh táo, cô vẫn không quên chuyện đó.

Ngay khi lý trí anh suýt nữa bị cô đốt sạch, muốn hôn sâu hơn một chút thì cô đã rút người ra, lui lại một bước.

(*) 杏病: nói lái của bệnh qua đường t*nh d*c.

Người đàn ông hơi sững lại, rồi bật cười.

"Chào anh, anh có thể giúp tôi một chuyện không?"

Suy nghĩ rối như đám hoa rượu bị gió thổi tơi bời. Cô chỉ thấy người đàn ông này đẹp, thơm, dựa vào rất thoải mái.

Nhưng Thẩm Úc Đường không để cho anh thời gian suy nghĩ.

Thẩm Úc Đường không trả lời, cúi đầu nhìn chiếc cúc áo đã cởi trên ngực anh, bất chợt đưa tay lên... không cài lại, mà chỉ cọ nhẹ vào đó, như đang nũng nịu trong vô thức.

Rượu ngấm dần, hơi nóng từ cổ họng lan ra tận má. (đọc tại Qidian-VP.com)

" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Úc Đường nghiêng đầu nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

Thẩm Úc Đường không nhập cuộc bọn với họ mà gọi một ly tequila, ngồi trên ghế cao bên quầy bar, mắt dán chặt vào anh chàng DJ nửa thân trần trên sân khấu, ánh nhìn lóe lên tia nghịch ngợm bất kham.

Những cô bạn gái Tây đi cùng cũng nhao nhao phụ họa:"Đúng đó Tang! Mau đi tán anh ta đi! Trong vòng mười phút mà cưa đổ được, tụi này mời cậu ăn trọn một tháng – mỗi đứa bao một bữa, không được nuốt lời!"

Thẩm Úc Đường nằm trên lan can, tóc rối tung trong gió, nhìn về phía xa, cả người như thả lỏng ra hoàn toàn.

Thẩm Úc Đường gật đầu — nếu tính cả mấy lần hút thử vape vị đào thì coi như biết.

Bước đi chậm rãi, hông lắc theo từng chuyển động, uyển chuyển lả lướt.

Ấy thế mà đôi mắt phượng khi cười lại mềm mại như móc câu, từng động tác đều rạng rỡ tỏa sáng.

Bên kia, Lâm Thư Di và đám bạn gái rướn người qua kẽ đám đông nhìn về phía họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên trần là quả cầu pha lê lấp lánh không ngừng xoay tròn, rải xuống muôn vàn ánh phản chiếu như kim cương vụn.

Thẩm Úc Đường lại nghiêng người về phía anh, hương hoa dạ lan hương quyện trong men rượu nồng nàn lướt qua. Giọng cô thấp đi, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh biết rõ là cái cớ, mà vẫn đồng ý diễn cùng tôi — vậy anh cũng chẳng sạch sẽ hơn tôi là bao."

Cô không đáp, ánh mắt lại bị điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh thu hút: "Còn điếu nào không?"

Người đàn ông ngồi ở góc trong cùng, tựa vào ghế sofa, chân dài bắt chéo, dáng vẻ ung dung.

Thẩm Úc Đường không nghĩ ngợi, buột miệng: "Vì anh đẹp trai mà."

"Thử kiểu này—" Mắt cô lấp lánh như nước, "Vị ngon hơn đấy."

Thẩm Úc Đường mỉm cười bước đến, đứng trước mặt người đàn ông, cúi đầu nhìn anh, trong nụ cười có chút men say, nhưng phần nhiều là vẻ điêu luyện đầy thú vị:

"Không hổ là Đường Đường của chúng ta, vài phút là hốt gọn!"

Dưới sân là một cánh đồng nho mênh mông, gợn sóng trong bóng tối như từng lớp thủy triều.

Thẩm Úc Đường dừng bước, như một con cáo lạc vào thế giới loài người, hơi nghiêng đầu, mặt mũi vô tội: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm quen với quý ông kia, không có ác ý."

Gió thổi mạnh hơn, cuốn tung mái tóc dài dày và đen óng của Thẩm Úc Đường. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mê ly, sóng tình lấp lánh trong gió.

Anh cúi đầu liếc nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt: "Bây giờ mới nhớ ra thì... có phải hơi muộn rồi không?"

Velvet Room – quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố ăn chơi này – được cải tạo từ một nhà thờ cũ đã bỏ hoang.

Cô cười, đáp lại "Xin chào, tạm biệt", nâng ly rượu rồi quay người bỏ đi.

Anh không trả lời, chỉ đạp ga, cho xe lao trở lại vào màn đêm.

Sau bữa tối, Thẩm Úc Đường cùng đám bạn lang thang không mục đích khắp khu trung tâm Milan, cuối cùng lại ăn ý rẽ vào một quán bar.

Nghe nói nơi này nhiều trai đẹp, nhiều nhân vật tiếng tăm, và càng lắm câu chuyện hơn nữa.

"Biết hút không?"

Nhiệt độ từ đầu ngón tay cô xuyên qua lớp cúc áo, cọ vào lồng ngực anh. Cảm giác đó khiến ánh mắt người đàn ông trầm xuống, lập tức giữ lấy bàn tay nghịch ngợm.

Chưa tới tám phút, người đàn ông đã đứng dậy khỏi ghế, Thẩm Úc Đường bước theo sau, cả hai hướng về lối ra.

"...Đứng dậy rồi hả?!"

Đám bạn đi cùng vừa vào đến nơi đã không kiềm nổi mà gào thét nhún nhảy theo nhạc.

"Xin lỗi cô, khu vực này là riêng tư."

Chương 1: Milan

"Này—" Cô khàn giọng gọi anh: "Anh định đưa tôi đi đâu vậy?"

Phong thái anh tuấn nho nhã, ánh sáng ẩn sâu, sự quyến rũ được giấu kỹ. Nhưng càng không lộ liễu, lại càng khiến người ta muốn trêu chọc.

Cuối cùng, anh cũng quay sang, hỏi bằng giọng lười biếng: "Cô cứ nhìn tôi mãi như vậy làm gì?"

"Ngồi xuống rồi! Trời ơi, còn nói chuyện nữa?"

Vừa đẩy cửa bước vào, âm thanh hỗn loạn từ bên trong đã ập thẳng vào mặt, như thể rơi tõm vào một thế giới thuộc chiều không gian khác.

"Bây giờ cô tỉnh táo chứ?" Anh hỏi, giọng thấp đi.

"Vậy sao? Ai nói thế! Tôi uống... uống được nhiều lắm." Thẩm Úc Đường nheo mắt, má đỏ hây hây, giọng ngà ngà kéo dài đến mềm nhũn.

Cô hơi ngẩng đầu từ trong ngực anh, men say nhuộm đầy hai má, hàng mi ướt rượt, chóp mũi khẽ động như mèo con ngửi mùi hương.

Nếu là lúc bình thường, Thẩm Úc Đường chỉ cần liếc một cái là hiểu rõ hàm ý của cử chỉ ấy — rằng người đàn ông này là kiểu có chừng mực, có ranh giới.

Người đàn ông đánh lái, dừng xe bên đoạn đường ven núi, quay sang nhìn cô, ánh mắt phảng phất ý cười như không: "Vậy là cô dụ tôi mắc câu như thế?"

Cô đưa hai tay ra trước, nở nụ cười lười biếng: "Thấy không, tôi đâu có mang theo dao găm."

Dứt lời, cô đặt ly rượu xuống, đứng dậy giữa những tiếng la ó phấn khích của bạn bè, kéo nhẹ quần short, lộ ra chút hõm eo, len qua đám đông tiến vào nơi ánh sáng mờ hơn.

Cô nhìn anh hai giây, rồi bật cười, ngậm lấy điếu thuốc từ tay anh, đôi môi ẩm mềm lướt nhẹ qua đầu ngón tay anh, để lại một vệt ướt mờ.

"

Giây tiếp theo, anh đặt điếu thuốc vừa rít một hơi vào môi cô: "Muốn thử không?"

Thẩm Úc Đường liếc nhìn người đàn ông khiến cô thấy hứng thú từ xa, khóe môi cong cong: "Tám phút. Thêm một buổi trà chiều ở Palazzo Fiore."

"Người đàn ông đẹp nhất, quyến rũ nhất, khó tiếp cận nhất quán — nhìn là biết không dễ dỗ."

Nhưng đêm nay, cô say rồi.

"Đường Đường, nhìn bên phải kìa, cái ghế kia—"

Chỉ sau một thoáng do dự ngắn ngủi, anh lập tức cúi xuống, vòng tay giữ lấy lưng cô, định kéo cô thật chặt vào lòng mình.

Loa bass dội khiến không khí cũng rung lên, ánh đèn đỏ xanh rực rỡ nháo nhào.

Thẩm Úc Đường vừa nói xong thì loạng choạng một cái, suýt ngã. Người đàn ông lập tức dụi tắt thuốc, bước nhanh đến đỡ lấy cô. Tay anh không dùng quá nhiều lực, nhưng cô lại nhân cơ hội đó mà ngã hẳn vào anh, ngực áp lên cánh tay rắn chắc.

"Cô ấy qua được rồi kìa."

Thế nhưng cô không kéo lên, ngược lại còn tiến gần hơn, nhẹ nhàng cắn c*n m** d***:

Anh chậm rãi nhả ra một làn khói, vẫn giữ im lặng.

"Để cô ấy vào." (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông không đáp, chỉ bật cười khẽ.

"Khách sạn à?"

Cô khẽ cười, khóe mắt ửng hồng, môi cũng từ từ nhếch lên: "Lẽ nào anh thực sự tưởng rằng... tôi chọn anh chỉ vì muốn trả đũa bạn trai cũ?"

Cô ghét mấy câu mở lời nhàm chán, càng chẳng thèm đón lấy quả bóng không có chút sáng tạo nào.

Gió vừa thổi qua, cả xương cốt cũng mềm đi vài phần.

Người đàn ông rút bao thuốc, lấy ra một điếu, nhưng không đưa cho cô mà kẹp vào miệng mình châm lửa trước, phả ra làn khói, sau đó chậm rãi nghiêng người lại gần.

Anh ngồi ở ghế lái, ánh đèn đường vẽ một vệt sáng nhẹ lên sống mũi cao, hốc mắt sâu, môi mỏng mím chặt, toát ra vẻ lạnh nhạt.

Chiếc mui trần dừng lại ở một sân hiên thuộc khu biệt thự, không có đèn chiếu sáng, chỉ có vài dây bóng đèn nhỏ màu vàng ấm treo trên lan can, gió thổi tới làm chúng lúc sáng lúc tắt.

Tối nay cô ăn mặc đơn giản: một chiếc áo cúp ngực trắng dáng corset, một chiếc quần short cạp trễ, thắt lưng bản to màu nâu đậm, đi kèm đôi bốt bò cùng tông – một chân chạm sàn, một chân móc lên ghế.

"Có phải anh... muốn tôi ngủ với anh không?" Cô hỏi nhỏ, câu trước còn chưa kịp nguội đã ném ra câu tiếp theo.

Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cố tình đẩy tay ra ngoài, giữ khoảng cách an toàn giữa hai người.

Nụ cười của cô vừa vô hại vừa mê hoặc, khiến hai vệ sĩ mặt lạnh kia cũng thấy khó xử. Cả hai quay đầu nhìn về phía người đàn ông trong ghế lô chờ chỉ thị.

Vừa bước khỏi quán bar, rượu vẫn còn đang lên men trong cơ thể, từng chút từng chút một dâng cao. Cô chợt thấy choáng váng.

Thế nhưng còn chưa đến gần ghế lô thì đã bị hai vệ sĩ mặc vest đen đứng bên cạnh giơ tay chặn lại.

Đi ngang qua bàn của Lâm Thư Di, Thẩm Úc Đường khẽ nhướng mắt, giơ tay ra hiệu "xong việc".

Câu nói thẳng thắn, nhờ chút men say mà chẳng chút dè dặt.

Gương mặt đậm nét Á Đông, giữa không khí ồn ào náo nhiệt của quán bar giống như một tách trà nhạt – kiềm chế, tao nhã.

Anh không chạm vào cô, cứ thế đi trước, khí thế quanh người như mở đường cho cô băng qua.

"Nói gì đó... mà anh kia để cô ấy ngồi xuống luôn rồi?"

Gió đêm từ khúc quanh đầu phố thổi tới, mang theo hơi ẩm nóng của không khí.

Muốn xem ngọn lửa sâu trong cốt tủy kia đến bao giờ mới bùng cháy.

"Không phải cô nói là bạn trai cũ cũng ở trong quán bar sao?" Người đàn ông bỗng mở miệng, giọng trầm thấp mang theo chút châm chọc, "Lúc kéo tôi đi, cô bảo muốn trả thù hắn. Vậy kể tôi nghe thử xem, hắn đã bắt nạt cô thế nào?"

Đậm đặc, chếnh choáng.

Anh mặc sơ mi cổ Cuba đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu, cổ tay sạch sẽ gọn gàng, đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo.

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.

Đúng lúc Thẩm Úc Đường nghĩ rằng mình sắp bị từ chối, thì người đàn ông bỗng cụp mắt xuống, cất giọng nhàn nhạt:

Thẩm Úc Đường ngồi ở ghế phụ của chiếc mui trần, hai chân bắt chéo duỗi thẳng.

"Dùng anh để thoả mãn một chút hư vinh nho nhỏ của tôi, không quá đáng... đúng không?"

Thẩm Úc Đường không né tránh cũng không vội đón lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đong đầy tình ý kia. Anh áp sát, mùi thuốc lá hòa lẫn với hương thơm trên người anh, làm đầu óc cô càng thêm quay cuồng.

Giữa sàn nhảy, những thân thể trẻ tuổi quấn quýt vào nhau, mái tóc vung vẩy, mồ hôi và nước hoa hòa lẫn bốc hơi trong không khí.

"Tôi không ngủ với người bẩn đâu." Cô lẩm bẩm, "Nếu anh lừa tôi... tôi sẽ rất dữ đấy."

Cô từ tốn nhìn anh, chậm rãi đáp: "Tôi chỉ muốn... để hắn nhìn thấy, tôi được một người đàn ông đẹp trai hơn hắn đưa đi."

Đêm Milan lúc nào cũng vương mùi ngọt lịm nồng nàn của rượu nho lên men.

Cô tựa đầu vào lưng ghế, một tay buông lơi trên thành cửa xe, mắt thì không rời khỏi người đàn ông bên cạnh.

Cơ thể cô vì luyện võ lâu năm nên săn chắc cân đối, đặc biệt là tấm lưng với những đường nét căng đầy sức bật, cùng cánh tay rắn rỏi đầy cơ bắp – đẹp một cách mạnh mẽ, như báo hoang đầy dã tính.

Người đàn ông khựng lại, khẽ cười, giọng càng thêm lười biếng: "Tửu lượng của cô thật kém."

Cô rút điếu thuốc khỏi môi, kẹp vào giữa hai ngón tay, ngẩng đầu nhìn anh, móc ngón trỏ kéo nhẹ cà vạt anh xuống, sau đó kiễng chân hôn lên.

Ngón tay người đàn ông hơi giật nhẹ.

Nghe động, người đàn ông mới ngẩng mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Thẩm Úc Đường như đang đánh giá.

Hai vệ sĩ lập tức tránh sang hai bên.

Người đàn ông nghiêng đầu, nhướng mày:

Có lẽ đôi mắt anh quá đỗi đa tình, khiến cô phán đoán sai lệch điều gì đó.

"Không phải à?"

Khóe môi khẽ nhếch cười, như viên ngọc lạnh giấu mũi dao.

Dáng vẻ ngà ngà say của cô có một loại đáng yêu kỳ lạ. Không phải làm ra vẻ, không phải ẻo lả — mà là trời sinh đã biết quyến rũ. Quyến rũ không kỹ xảo, chỉ nhờ bản năng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Milan