Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Từ trừng phạt thành trò chơi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Từ trừng phạt thành trò chơi


“Không những thế còn rất nóng tính, b·ạo l·ực nữa cứ như là cọp cái vậy” ngay khi vừa nói xong, lập tức một cơn lạnh sống lưng ngay lập tức ập tới “Sao tự nhiên lại lạnh sống lưng quá vậy nè, cảm giác cứ như là có một mối nguy hiểm đang đến với cha vậy”

Thấy vậy Trần Hạo cũng không nói gì mà chỉ cười và sau đó kéo quần của Trần Nam lên và nói: “Con mau bận quần lên đi, chuẩn bị đi ngủ khuya lắm rồi”

“Hay. Nói rất hay” Trần Hạo vui vì câu nói của Trần Nam: “Cho du là trưởng thành thì con cái vẫn là những đứa trẽ trong mắt của cha mẹ”

“Làm gì có ai dạy con mình mạnh bạo đâu chứ”

“Cha, con xin lỗi mà, nhẹ tay lại đi cha”

“Chắc do trời lạnh nên cha mới cảm thấy lạnh sống lưng thôi chắc” Trần Nam trấn an lão cha.

“Ừ, cha hứa vậy được chưa hả. Khuya rồi ngũ đi mai mà dậy trễ là cha đánh nát mông đó” Trần Hạo thấy con mình cố chắp bắt mình hứa nên cũng đành hứa theo đồng thời chọc Trần Nam.

“Cái tính quyết thắng, cứng đầu không chịu nhường nhịn, không muốn chịu thiệt thòi nhất định phải cắn lại một miếng. Tính con y như của mẹ con vậy” Trần Hạo nhớ lại tính cách của người vợ chưa cưới của mình.

“Con sợ gì chứ. Cha bôi cao thuốc cho con rồi nè, lác khỏi liền cần gì phải nầm sấp để ngủ”

“Lúc nãy con chỉ lở mồm thôi không có ý đâu cha. Trong mắt con cha không phải là ‘lão già vũ phu’ mà là người cha tuyệt vời nhất” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhẹ tay. Con có biết cha tức giận lắm không hả”

“Chắc vậy, trời cũng khuya rồi con mau ngũ đi coi chừng cảm lạnh đó” nói rồi Trần Hạo buôn Trần Nam ra rồi quay lại nằm ngữa mà ngũ

“Từ trước tới giờ chưa có ai gọi cha là ‘vũ phu’ mà con lại gọi cha là ‘vũ phu’ thì cha cũng nên làm đúng với cái gọi là ‘vũ phu’ phải không hả con trai”

‘Bốp’ (đọc tại Qidian-VP.com)

‘Bốp’

Nằm trên giường Trần Hạo bắt đầu kéo tấm chăn cho hai cha con đắp cho đở lạnh vì hôm nay tròi hơi lạnh. Thấy con mình vẫn còn nầm sấp nghĩ là vẫn còn đang giận nên quay sang dỗ dành.

“Ưà, đúng vậy” Trần Hạo khẳng định ngay và luôn.

“Thì cha cứ hứa đi, có mắt mác gì đâu, con chỉ làm cho chắc ăn thôi” Trần Nam hối thúc.

“Sao vậy con trai” lúc này Trần Hạo lại nhẹ nhàng nói “Có gì làm con thấy không hài lòng hả?”

“Lại nữa. Thôi không nói chuyện với cha nữa. Con ngũ đây” nói rồi Trần Nam kéo chăn lên đắp, nhưng vẫn không quên nói: “Chúc cha ngủ ngon”

“Hic.. hic..nam nhi thì sao chứ.. hic.. đau thì khóc...hic... ai có quyền cấm cản chứ”

“Đã bảo là cha chưa dùng hết sức thì làm sao nhẹ tay được”

“Qúa đáng, cha có biết làm con thấy hụt hẳn lấm không. Không có thử thách gì cả, chả có dư vị chiến thắng gì cả” Trần Nam trách móc.

“Thôi khỏi, cha mà đánh nữa chắc tối nay con nằm sấp mà ngủ quá”

Trần Nam vẫn không nói gì chỉ im lặng và quay đầu ra chổ khác như không muốn nói chuyện với Trần Hạo.

‘Bốp’

“A... cha định b·ạo h·ành gia đình hả cha”

.

“Nhẹ tay hả? Cha còn chưa đánh hết sức mà sao mà nhẹ được”

‘Bốp’

“Không có gì chỉ là cha chợt nhớ về mẹ của con thôi, lúc mà hai người bọn ta chưa cò tình cảm với nhau, vẫn còn là đối thủ của nhau”

‘Bốp’

“Chỉ biết nịnh, mà cha vẫn còn trẻ chán có phải lão già đâu mà con kêu cha là lão già”

‘BỐP’

“Mới đánh có mấy cái thì làm sao mà nát cái mông của con cơ chứ”

Trần Nam cũng không nói gì mà chỉ xuống giường và chỉnh lại y phục cho nó đàng hoàng. Sau đó lại leo lên giường và nằm sắp xuống để ngủ. Còn Trần Hạo thì cũng sửa soạn một chút rồi cũng tắt đèn đi ngủ.

“Hứ. Cha thật quá đáng. Con không nói chuyện với cha nữa” nói rồi Trần Nam quay mặt đi chổ khác tỏ ra vẽ giận dõi.

‘Bốp’

“Trộm đào” tiếng của Trần Nam vừa thốt lên thì tay của hắn cũng thành công trong việc ‘trộm đào’ tuy có hới lấn cấn nhưng cũng có thể nói là thành công nhưng làm hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Vậy thì càng phải làm cho con nhớ thật kĩ mới được” nói rồi Trần Hạo tiếp tục việc dạy dỗ con trai mình nhưng làn này lại khác vì Trần Hạo không nơi tay nữa.

“Aí chà chà, dám gọi cha của mình là ‘lão già vũ phu’ con gan thật đó” lúc này cơ mặt của Trần Hạo giực giực vài cái và ngưng tay lại vì bây giờ ông đang nổi giận hơn lúc nãy.

“Làm thế để chi?”Trần Hạo thắc mắc về cái hành động khá kì quặc này cứ như trẽ con.

Cảm thấy cơn đau nhẹ từ chổ đau đang bị Trần Hạo xoa thì một dự cảm chẳng lành nỗi lên trong lòng của Trần Nam, khiến hắn phải nghĩ phương án có thể hạ cơn giận của lão cha xuống. Nếu không thì tối nay hắn chỉ có thể ngủ trong nước mắt

“Phải lo chứ cái mông con mà bị làm sao thì sao mà ngồi đây. Bất đền cha đó”

“A... đau quá”

“Vậy là sau này con muốn cha không nhường con gì hết hả?” Trần Hạo hỏi lại (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy đó con trai yêu quý của cha” Trần Hạo bình thản đáp lại

“A...... Gì mà cha lại đánh nữa vậy.

‘Bốp’

“Dám trêu cha hả...”

‘Bốp’

Sau khi thốt lên ‘lão già vũ phu’ Trần Nam chỉ muốn tác mình vài cái thật mạnh cho cái tội ngu. Vì từ nãy tới giờ tuy lão cha đánh khá mạnh tay nhưng vẩn nằm trong khoảng chịu dựng của hắn. Nhưng giờ thì không ai biết được chuyện gi mà hắn phải đối mặc.

“Xin lỗi, xin lỗi tại cha vui quá thôi. Mà cái mông của con chỉ bị sưng đỏ lên thôi chứ có bị gì đâu mà lo”

“Vậy sao, được thôi vậy từ ngày mai cứ mõi lần thất bại là mõi tối con sẽ b·ị đ·ánh vào mông đó”

“A.. cha thật quá đáng. Cái lão già vũ phu”. Một lần nữa Trần Nam lại tìm đường c·hết.

“A... nhẹ tay chút đi cha” Trần Nam cầu xin trong đau đớn

“Khục...ha ha ha...” bất chợt Trần Hạo cười lên khiến cho Trần Nam giực mình.

“Được để cha đền cho. Đánh thêm mấy cái nữa là được ha” Trần Hạo vừa nói vừa cười. Còn tay thì đánh nhẹ vài cái.

Chương 18: Từ trừng phạt thành trò chơi (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dạ, nhắc cha luôn là từ ngày mai con sẽ ‘trộm đào’ của cha bất cứ lúc nào đó”

‘Bốp’

“Cái này mà là dạy, b·ạo h·ành mới đúng. Con kháng nghị” Trần Nam ráng quay đầu về phía Trần Hạo mà kháng nghị.

“Móc quéo hứa hẹn, sau này khi con ‘trộm đào’ thì cha chỉ được đánh vào mông của con thôi đó”

“Không.. không.. không.. không cần đâu cha cứ bình thường như từ nãy tới giờ như vậy là được rồi không cần làm thêm nữa đâu”

“Có nhưng cha không thích, ai biểu cái mông của con đánh đã tay quá làm gì”

“Đúng vậy, cha vẫn còn trẻ như bao người thanh niên”

‘Bốp’

“Thì người đang dạy con là cha nè chứ ai”

“Kháng nghị vô hiệu” Trần Hạo gạt bỏ kháng nghị của Trần Nam và tiếp tục đánh.

.

“Lại đánh mông bộ cha không còn h·ình p·hạt nào hết nữa sao” Trần Nam càu nhàu.

“Cha cười chuyện gì vậy?”

“Có, cực không hài lòng luôn” Trần Nam trả lới với tâm trạng khó chịu và bỏ tay ra.

“Bỏ qua, sao cha có thể bỏ qua cho con khi cha vẩn còn giận chứ”

Tuy Trần Nam đã thôi khóc lóc nhưng bị bồi thêm một cú bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng làm hắn đau, xém chút nữa lại khóc lần hai.

“Hic..con cái khóc trước mặt...hic.. cha mẹ thì có gì sai”

“Không hài lòng chổ nào vậy, nói cho cha nghe thử coi?” Trần Hạo từ tốn hỏi lại một lần nữa.

Thấy con mình vẫn còn giận nên Trần Hạo chì còn nước nằm nghiêng người và lấy tay lật Trần Nam quay lại đối diện mình và ôm vào lòng. Do Trần Nam không phản kháng gì nên cũng dễ lật.

Rồi cả hai bất đầu ngủ, thế nhưng từ lời hứa đó mà từ đó trở về sau hai cha con Trần Hạo – TRần Nam lại có thêm một trò chơi khá kỳ lạ là “con trộm đào, cha đánh mông” cứ mãi Trần Nam không bao giờ trộm thành công do hắn cố ý thất bại hay do nguyên nhân khác thì không ai biết.

Ngay khi thấy lão cha ôm mình vào thì Trần Nam liền hành động.

“Bạo hành cái gì có cha đang dạy dỗ con mình là con thôi”

“Cha cố ý để cho con ‘trộm’ thành công có phải không?” Trần Nam hỏi với tâm trạng khó chịu.

‘Bốp’

“A... nhẹ tay chút đi cha”

Cái mông của con muốn nát ra luôn rồi nè”

“A.........” một tiếng la thất thanh vang lên từ căn phòng của hai cha con cứ vang lên đều đều trong đêm.

Đang thoa thuốc cho Trần Nam thì thấy con trai đang khóc bù lu bù loa thì cười và lắc đầu vài cái. Rồi nói: “Nhìn con kìa đường đường là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất mà lại khóc như con gái thì coi sao được hả”

“Thế đâu có được vì trong mắt của con cha chỉ một tên ‘vũ phu’ mà thôi” vừa nói Trần Hạo vừa lấy tay xoa xoa cái mông của Trần Nam.

“Con vẫn còn giận cha sao. Lớn rồi mà cứ như con nít” vừa nói vừa lấy tay xoa đầu con mình.

Thế nhưng mọi chuyện lại quá thuận lợi đến ngạc nhiên, không những thế mà lúc Trần Nam ‘trộm đào’ thì do làm đại mà không nhấm thì vô tình đụng vào một chân đang co lên chống trên giường thành một hình tam giác với cái giường cứ như đang giúp hắn thực hiện ý đồ của mình.

“A... vậy mà chưa hết sức sao?” Trần Nam sốc vì tưởng lão cha đã đánh hết sức (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lác sau khi đánh xong thì cơn giận cũng đã nguôi và Trần Hạo lại một lần nữa lấy cao thuốc thoa lên mông cừa Trần Nam cho mau khỏi. Còn Trần Nam thì đang khóc nức nở vì b·ị đ·ánh đau. Tuy bị lão cha đánh đau nhưng trong suốt quá trình Trần Nam chỉ nằm một chổ chịu trận, chứ có hành động có vẽ là phản kháng tí nào.

Nói rồi vẫn không quên đánh thêm một cái nữa tán thưởng Trần Nam.

“Dạ, không nhường nhịn dù bất cứ lúc nào cho đến khi con thành công mới thôi” Trần Nam trả lời chắc nịch.

Nghe con mình chúc ngủ ngon Trần Hạo cũng không nói gì nhiều: “Cha cũng chúc con ngủ ngon”.

“A... con biết là cha đang giận rồi, bỏ qua cho con đi cha”

Trần Hạo cảm thấy Trần Nam lấy ngón tay móc lấy ngón tay của mình lền hỏi: “Con làm gì nữa vậy”

“A... dừng lại đi cha, nát cái mông con rồi”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Từ trừng phạt thành trò chơi