Trần Nam sau khi đã lấp đầy cái bụng và dọn dẹp sạch sẽ thì đang nhìn mọi thứ xung quanh với tâm trạng chán nản.
“Lại một ngày buồn tẻ nữa. Làm cái gì để g·iết thời gian bây giờ đây ta”
Lúc trước có cái mục tiêu là hấp thụ linh khí nên Trần Nam mới cố gắng mà không cảm thấy chán nản. Bây giờ thì tu vi thì đã có rồi nên mục tiêu tiếp theo là ‘đai hội thức tỉnh’ thì còn cách mấy tháng lận nên hắn chả biết phải làm cái gì nữa.
Vì quá chán nên Trần Nam đã đưa ra một quyết định.
“Ở đây một mình cũng thấy mọi thứ chán luôn rồi, bữa nay ra ngoài thám hiểm vậy”
Đúng vậy quyết định của hắn là bước ra bên ngoài. Đối với người khác đó chẳng phải là chuyện to tác gì nhưng đối với một người mù đường hay nói đúng hơn nếu không có người dẫn đường là hắn bị lạc đường ngay chứ chẳng đùa, cũng chính vì vậy mà kiếp trước hắn ít khi đâu xa lạ mà không có người dẫn đường.
“Hôm nay đi xung quanh gần đây vậy, bị lạc đường một cái là ăn cám”
Trần Nam lo lắng cho cái tật mù đường của mình và nguyên nhân khác hắn có quá ít thông tin về bên ngoài chỉ trừ cái lần đi theo bọn người Trần gia đem tên Trần Nam kia tới chổ ở hiện tại của hai cha con.
Mở của bước ra trước mặt hắn là cả một mảnh đất như bị bỏ hoang lâu năm, cây cối um tùm tuy không quá cao nhưng lại vô cùng dày đặc nhìn vào cứ cho người ta cảm giác như đang che giấu một thứ gì đó chỉ cần sơ ý một cái là nó phóng ra ngay lập tức.
Nằm ở giữa nơi hắn sống với khu đất bỏ hoang là con đường khá rộng được lát đá tuy khá thô sơ và gập ghềnh nhưng đi vẫn được. Xát bên tường là một cái mương nước để dẫn nước thải đi đâu đó.
Trần Nam đi theo con đường cũng như vách tường của nới hắn sống để đi lên trước mặt tiền của nơi này. Vì sao lại bằng đường này không phải cửa trước chỉ đơn giản là hắn mở không được. Nhưng vẫn không quên đóng cửa lại trước khi đi để đề phòng bất trắc.
Sau khi tới phía trước hắn thấy nơi này hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người, cả con đường hoàn toàn trơ trọi chỉ có cỏ mọc lên giữa những miếng đá lát đường, và một vài thứ tạp nham nằm ngay trên đường.
Hai bên đường là những căn nhà hay cửa hàng gì đó được đóng kín cửa. Có cao có thấp, có lớn có nhỏ đầy đủ các kiểu và được bố trí ngay ngắn tạo cảm giác thẳng tấp cho con đường.
Nói chung cả chổ này là một khu phố bị bỏ hoang từ lâu.
Nhìn về chổ phía chổ ở hiện tại thì hắn thấy hai cánh cửa cổng được đóng kín và bị bị xích lại bằng một sợi dây xích. Phía dưới thì có một tắm biển giống với mấy cái biển hiệu của mấy cửa hàng đã bị vỡ làm đôi và nằm ngay trước cửa.
Trần Nam lại xem thì thấy trên tấm biển có ghi chữ ‘Vạn’.
“Thì ra đây là nhà của Vạn gia, theo mình nhớ thì lại không có gia tộc nào họ vạn ở Vân Nam thành. Chắc là toàn bộ người của tiểu gia tộc này không còn ở lại thành này nữa”.
“Thôi bỏ đi biết cũng chẳng để làm gì. Đem nó làm kí hiệu đánh dấu chổ này là khỏi sợ quên mất chổ ở”
Trần Nam đem ra mép đường và dựng lại cho ngay ngắn để nó không bị đổ.
Sau đó Trần Nam lại đi dòm ngó những chổ khác.
Những ngôi nhà hay cửa tiệm ở đây đều đóng kín cửa chính được khóa lại hoặc chỉ được khép lại sơ lại, có một vài căn nhà hai tầng có cửa sổ phía tầng trên thì bị mất hoặc bị hỏng tạo ra một lối có thể giúp người khác đi vào bên trong.
Trần Nam bắt đầu kiểm tra những căn nhà này vì tò mò.
Tuy cánh cửa này tuy là khá chắc chắn nhưng theo thời gian dưới tác động của nắng, mưa, và các loại côn trùng khiến cho chúng còn tốt như xưa nửa.
Căn đầu tiên được vinh dự Trần Nam chọn là căn đối diện với Mạc gia làm căn nhà mà hắn tham quan đầu tiên. Cửa chính của căn nhà này chỉ khép lại chứ không có khóa ở bên ngoài, Trần Nam lấy hai tay chạm vào cánh cửa với ý định đẩy cửa bước vào một cách hiên ngang nhưng khi hắn dùng lực đẩy thì cánh cửa thay vì mở toan ra thì nó lại chỉ mở ra một chút thì bị cái gì đó khá cứng. Trần Nam thử đi thử lại mấy lần nhưng không được.
“Âm thanh thì lại nghe khá giống tiếng va đập của gỗ. Chắc là nên bỏ qua cho lành”
Sau khi bỏ qua căn nhà đầu tiên thì Trần Nam tiếp tục kiểm tra mấy căn khác.
Vạn sự khởi đầu nan, với căn đầu tiên Trần Nam gặp khó khăn nhưng một vài căn khác thì đơn giản hơn một chút. Không phải là mở một cái là ra mà là do mấy cánh cửa gỗ này bị mục nên Trần Nam chỉ cần tốn chúc sức một chúc là có thể mở ra rồi.
Một lúc lâu sau khi Trần Nam phá cửa như mấy tên côn đồ phá cửa vào nhà đòi nợ.
“Toàn mấy trống không chả có gì co ra hồn cả, thật là chán không có gì để tậu”
Trần Nam than vãn vì ý định ban đầu của hắn là mở cửa ra coi có gì để tậu hay không, nhưng hầu hết là mấy căn nhà này đều là cửa tiệm nên tất cả mọi thứ đều được dọn đi nên không có gì để tậu vì mấy đồ để lại toàn đồ bỏ đồ hỏng chẳng khác gì rác nên hắn bỏ qua luôn.
Hiện tại Trần Nam cũng đã đến cuối con phố này thì thấy nơi này có một căn nhà khá là khác biệt với những cửa tiệm nãy giờ hắn thấy.
Căn nhà này khác với những cửa tiệm còn lại vì nó lớn hơn hẳn gấp hai ba lần những cửa tiệm khác và nằm cách cửa tiệm khác một khoảng chừng 4-5 mét.
Cánh cửa của căn nhà này tuy là được khóa lại bằng nhưng cửa lại khá mỏng vài không được dầy như mấy cửa tiệm kia nên cũng không làm khó được Trần Nam. Chỉ bằng vài cú đá của mình Trần Nam đã làm hỏng cánh cửa để có thể bước vào.
Khi bước vào trong thì thấy nơi này cũng không có gì nhiều và nó cũng là một cửa tiệm như những cửa tiệm khác.
Tuy nhiên cửa tiệm này tuy là không có nhiều đồ nhưng cũng có quầy tiếp khách thì cũng có một vài giá để đồ trong giống với giá dùng để trưng bày đao kiếm trong mấy tiệm bán v·ũ k·hí.
Phía sau còn có một lối đi ra phía sau. Trần Nam đi theo lối đi dó ra căn phòng phía sau thì thấy dây là một căn phòng lớn trống trải với một cái lò lớn và ống khói cao qua trần nhà.
“Nhìn nơi này giống lò rèn, chắc là nơi này dùng để chế tạo v·ũ k·hí. Rồi đem ra ngoài cửa tiệm phía trước bán”
“Nếu là nơi chế tạo v·ũ k·hí thì mình hy vọng nơi này có thứ gì con mình lụm như kiếm hay đao gì đó”
Nói rồi Trần Nam nhìn quanh để tìm kiếm và thấy một cái thùng bằng gỗ để trong gốc trong đó có vài cây mà hắn đang tìm.
Trần Nam bước lại và kiểm tra cái thùng.
“Quả thật là may mắn là mấy người của cái lò rèn này để lại mấy thứ này mà không mang đi. Tiện nghi cho mình quá rồi”
Trần Nam vui mừng vì mình khá là may mắn, thế nhưng do cái chỉ số may mắn thấp lè tè và không thể tăng theo cấp độ nên chỉ vừa rút một thanh ở trong thùng gỗ ra thì hắn mới biết vì sao nó bị bỏ lại mà không bị đem đi.
“Hóa ra là vậy, toàn là mấy món v·ũ k·hí hỏng nên mới bị bỏ lại” Trần Nam thất vọng vì những gì mà mình tìm thấy.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Thôi kệ có còn hơn không”
Sau đó tất nhiên là tất cả những thanh v·ũ k·hí này đều bị Trần Nam ném vào [Túi đồ].
“Tất cả tổng cộng là 3 thanh đao và 4 thanh kiếm. Để coi mấy thanh v·ũ k·hí này như thế nào đây”
------------------
Vũ khí: Kiếm sắt sơ cấp.
Phẩm cấp: Phàm cấp sơ cấp
Chất lượng: Rác rưởi
Sát thương: 7 - 10
Độ bền: 15/20
Mô tả: Đây là một thanh kiếm được chế tác bởi một thợ rèn học việc tuy năng khiếu có hạn và tay nghề con non kém nhưng lại có nghị lực và kiên trì. Do vậy hình dạng không được chuẩn và có nhiều lỗi. Sát thương kém đi do lâu ngày không được bảo trì thường xuyên và bị rỉ sét nên không còn bén nữa.
------------------
Vũ khí: Kiếm sắt sửa chửa.
Phẩm cấp: Phàm cấp sơ cấp
Chất lượng: Rác rưởi
Sát thương: 9 - 11
Độ bền: 7/18
Mô tả: Đây là một thanh kiếm được các thợ rèn học việc dùng để luyện tập việc sửa chữa các binh khí khi chúng bị hỏng.
------------------
Vũ khí: Kiếm sắt tinh chế.
Phẩm cấp: Phàm cấp trung cấp
Chất lượng: Trung bình
Sát thương: 10 - 14
Độ bền: 16/25
Mô tả: Đây là một thanh kiếm được chế tác bởi một thợ rèn có kinh nghiệm lâu năm trong việc rèn đúc nhưng không có quá nhiều kinh nghiệm rèn đúc binh khí như của các luyện khí sư chính thức. Nhưng lại khá là có danh tiếng đối với tầng lớp thường dân.
------------------
Vũ khí: Kiếm sắt bị hỏng.
Phẩm cấp: Phàm cấp sơ cấp
Chất lượng: Rác rưởi
Sát thương: 5 - 7
Độ bền: 3/10
Mô tả: Đây là một thanh kiếm được chế tác bởi một thợ rèn học việc tuy do bị sửa chửa quá nhiều lần nên không còn bền như trước nữa. Khuyến cáo không nên dùng để chiến đấu.
------------------
Vũ khí: Đao sắt chuyên dụng sơ cắp
Phẩm cấp: Phàm cấp sơ cấp
Chất lượng: Rác rưởi
Sát thương: 8 - 11
Độ bền: 12/23
Mô tả: Đây là một thanh đao được chế tác bởi một thợ rèn học việc tuy năng khiếu có hạn và tay nghề con non kém nhưng lại có nghị lực và kiên trì. Do vậy hình dạng không được chuẩn và có nhiều lỗi. Sát thương kém đi do lâu ngày không được bảo trì thường xuyên và bị rỉ sét nên không còn bén nữa.
-------------------
Vũ khí: Đao sắt chuyên dụng bị hỏng
Phẩm cấp: Phàm cấp trung cấp
Chất lượng: Trung bình
Sát thương: 10 - 15
Độ bền: 17/28
Mô tả: ....
----------------
Vũ khí: Đao sắt chuyên dụng sơ cắp bị hỏng
Phẩm cấp: Phàm cấp sơ cấp
Chất lượng: Rác rưởi
Sát thương: 8 - 11
Độ bền: 12/23
Mô tả: ......
-------------------
Sau khi nhìn qua tất cả đao và kiếm để trong [Túi đồ] Trần Nam cảm thấy tốt nhất là mình không nên than vãn về mấy món đồ free này.
“Hy vọng là mình không cần phải dùng đến mấy thứ này”
Tuy là nói vậy nhưng cái số phận nghiệt ngã lại không hề buông tha Trần Nam. Chỉ một lát sau là Trần Nam phải dùng tới mấy món binh khí này để bảo toàn mạng sống của mình.
0