Kim tiền quán.
Một trong những tửu quán xoa hoa bật nhất của Vân Nam thành.
Nơi đây không chỉ nổi tiếng với mấy món ăn ngon, chất lượng và cả phục vụ chu đáo.
Chất lượng phục vụ của Kim Tiền quán thì phụ thuộc người ngồi ở tầng nào của tửu quán.
Kim Tiền quán có bốn tầng. Được chia thành hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp và thiên cấp.
Chất lượng phục vụ kém nhất là hoàng cấp và cao nhất thiên cấp. Dĩ nhiên là tầng này giá cả cũng cao nhất luôn rồi.
Không chỉ thế nơi này lại rất gần chổ tiến hành thức tỉnh nên cũng có giá khá chát nên hiếm có người muốn đặt chổ.
Nhưng hôm nay lại ngoại lệ.
Hôm nay tầng cấp thiên của Kim Tiền quán được hai người nữ nhân bao trọn lấy cả tầng này rồi.
Hai người nữ nhân này đang ngồi cạnh cửa sổ hướng về phía quản trường nơi dùng để tiến hành thức tỉnh.
“Dì à có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế không?”
“Con nhóc này thì biết cái gì chứ chuyện tỷ tỷ ta giao thì nhất định phải hoàn thành mới được.”
“Nhưng mà nghi thức chưa có bất đầu mà dì”
“Bớt nhiều chuyện lại lo mà ăn đi cái con nhóc này”
Hai người này chính là Lạc Minh Ngọc và Lạc Uyển Như hai người này về vai vế chính là dì và em họ của Trần Nam.
Lạc Minh Ngọc thì không phải nói thực lực cực mạnh sâu khó lường, tuy không mạnh và bá đạo bằng Lạc Giai Linh – mẹ của Trần Nam – nhưng cũng không phải là dạng người yếu đuối. Không ít người vì lở miệng mà giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt với Lạc Minh Ngọc đã bị nàng tiễn cho một vé nằm liệt giường vài năm. Cũng chính vì vậy mà hiện tại Lạc Minh Ngọc vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai (còn nguyên tem).
Lạc Uyển Như thì có độ tuổi cũng bằng với Trần Nam. Đã thức tỉnh nguyên hồn được một năm và hiện tại đang theo dì của mình với lý do lịch luyện bản thân nhưng chủ yếu là đi chơi vẫn là trên hết.
“Dì cho hỏi dì Giai Linh yêu là người như thế nào vậy dì?”.
“Cái này thì ta cũng chịu thôi. Ta còn chưa nhìn thấy nữa mà”
“Chẳng phải mấy người của đám Hắc Ảnh nhìn thấy hay sao mà dì lại không biết?”
Lạc Minh Ngọc thở dài một cái.
“Chuyện này ai mà dám nhắc tới, ngày đó tỷ tỷ của ta vừa mới trở về từ khối đại lục này liền ngay lập tiến đến căn cứ của
đám người Hắc Ảnh mà tiến hành ra tay đồ sát không thương tiếc nhầm tiềm mấy tên Hắc Ảnh đã kịp chạy trốn về từ nơi này trước sự ngỡ ngàng mấy người cao tầng trong gia tộc”
“Tuy là có bị mấy tên trưởng lão đứng ra ngăn cản nhưng con biết đó tỷ tỷ của ta mạnh tới mức nào mà”
Lạc Uyển Như gật đầu một cái đáp lại.
Lạc Minh Ngọc nói tiếp: “Con cũng biết Hắc Ảnh cũng là một trong những lực lượng mạnh nhất của gia tộc ta nêu nó bị tỷ
tỷ ta xoa sổ thì lực lượng của gia tộc ta sẽ bị giảm sức đi”
“Để tránh tình trạng đó mấy vị lão tổ đã hợp lực lại và giam cầm tỷ tỷ của ta vào trung tâm của tổ trạch nhằm tránh việc tỷ ấy p·há h·oại nhiều hơn nữa và để tỷ ấy sám hối về việc làm của minh. Nhưng mà người tính bằng trời tính. Chỉ trong một thời gian ngắn thì tỷ ấy đã đủ mạnh để phá phong ấn và thoát ra ngoài.”
“Để xoa dịu tỷ ấy, mấy tên lão tổ đã thương lượng lại với tỷ ấy. Mấy tên đó đã lôi mấy tên trước đây mà tỷ ấy đang tìm kiếm ra cho tỉ ấy xử lý và đồng thời giao cho tỷ ấy quyền chỉ huy Hắc Ảnh. Đổi lại tỷ ấy không được ra khỏi địa phận gia tộc trong 50 năm như là một h·ình p·hạt vì đã đả thương các trưởng lão và xém chút nữa xoá sổ luôn tổ địa của gia tộc”.
“Mà người biết mặt của cái tên Trần Hạo đều hầu như bị tỷ ấy cho biến mất hết rồi nên làm sao có ai cho thấy mặt của hắn cơ chứ”
Lạc Minh Ngọc nói tới đây với tâm trạng khó chịu.
“Không ngờ dì Linh lại đáng sợ như vậy?”
“Nhiêu đó thì nhầm nhò gì. Con nên biết một việc là từ trước tới nay người thèm muốn và có ý đồ với tỷ tỷ của ta đều chẳng có cái kết tốt đẹp nào đâu”.
“Thiêt vậy hả dì”
Lạc Uyển Như cãm thấy ngạc nhiên với bà dì Linh của mình.
“Ừm bị thiến thành thái giám là còn nhẹ rồi đó bởi ít nhất là vẫn còn có đan cứu lại. Chứ mà để cho tỷ hành cho một trận rồi bị đem đi bán làm nô lệ cho mấy cái tông môn như Hoan Hợp tông thì mới gọi là thảm. Ta nhớ có hồi đó có một tên nào đó hình như là con trai của một tông chủ Xuyên Sơn tông có ý đồ bất chính với tỷ ấy. Chưa kịp làm gì thì đã bị tỷ ấy đập cho một trận thừa sống thiếu c·hết, sau đó tỷ còn tự mình đem hắn tới chổ mua bán nô lệ để bán hắn nữa kìa”.
“Tội tên đó dữ”
“Chưa hết ta nghe nói tỷ ấy tự tay dứng ra chào hàng cho hắn nữa. Con thấy đó như vậy mới là đáng sợ”.
“Số phận của tên đó sau đó như thế nào vậy dì?”
“À tên đó thì tuy được mua lại bởi Xuyên Sơn tông nhưng cái giá cũng chẳng rẽ là mấy. Bữa đó họ bị tỷ ấy nhai không còn một công xương luôn. Nếu tên đó không phải là cốt nhục duy nhất của tông chủ và cũng là Thánh tử của Xuyên Sơn tông thì chắc họ cũng bỏ mặc hắn luôn rồi.
“Dì Linh đúng là đáng sợ thật”
“Cũng chình vì vậy mà khi biết việc tỷ ấy đã ăn nằm với một nam nhân và có con với người đó đã làm cho tất cả mọi người trong gia tộc bất ngờ đến nhường nào. Không chỉ thế vì người này lại không có gia thế, thân phận thấp kém (nói chung là không môn đăng hộ đối) nên gia chủ mới nổi trận lôi đình tự tay thanh lý người đó trong bí mật không cho tỷ ấy biết. Ai ngờ việc này lại làm cho tỷ ấy nổi giận, còn hậu quả thì con biết rồi đó”.
“Thành ra người Lạc gia hầu như chẳng mấy ai biết mặt của cái người tên Trần Hạo hết.”
“Nhưng chẳng phải mấy người của Hắc Ảnh biết mà phải không?”
“Cái này thì ta không rõ lắm. Mà dù có biết thì Trần Hạo đã trở thành cấm kỵ trong mấy người Hắc Ảnh rồi còn đâu. Mấy người đó mà dám lộ ra à.”
“Mà dù vậy làm sao ta biết ai mới là người mình cần tìm đây?”
“Có gì khó đâu. Theo tỷ tỷ của ta nói, Trần Hạo lúc nào cũng đeo bên mình miếng ngọc bội nữa miếng ngọc bội có chứa một tia linh hồn của tỷ ấy nên chỉ cần dùng nữa miếng còn lại thì tìm được thôi. Còn Trần Nam thì chỉ cần tìm thấy Trần Hạo là ra ngay có gì đâu mà lo”.
Vừa nói Lạc Minh Ngọc
“Hèn gì mấy hôm nay con thấy dì toàn đi dạo phố mua sắm không thôi”.
“Con đó thì biết gì chứ. Có cơ hội thì cứ chơi thoải mái đâu có ai cấm cản đâu mà lo”
“Dì nói đúng”
Và thế là cả hai người cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian này.
......
Trở lại với hai cha con của Trần Nam.
Đúng như Trần Nam lo lắng việc Trần Hạo ăn bận một cách chỉnh chu đã hấp dẫn ánh mắt của khá nhiều người.
Họ hoàn toàn không nhận ra Trần Hạo, kể cả những người thủ vệ vốn đã quá quen mặt hai cha con Trần Nam.
Hai cha con tuy cùng ăn mặc sang trong hơn hẳn nhưng với Trần Nam thì bị nhận ra ngay còn Trần Hạo thì phải nhìn kỉ thì mới nhận ra được.
Việc này khiến cho những người quen biết với Trần Hạo cảm thấy hơi bị bất ngờ một chút.
Tuy vậy cũng chả ảnh hưởng tới việc Trần Nam tiến hành thức tỉnh cả.
Vì là ngày cuối cùng nên những người đã tiến thức tỉnh vào mấy ngày trước đã rời khỏi nên giờ chỉ còn lại mấy người của tông môn và mấy người hôm nay tiến hành thức tỉnh mà thôi.
Chính vì vậy mà nơi này đỡ náo nhiệt hơn và đường đi cũng dễ đi hơn và không phải chen lấn như mấy ngày trước.
Hai cha con nhanh chóng tới nơi để tiến hành nghi thức thức tỉnh mà không la cà như trước.
Vì tới sớm nên hiện tại nghi thức thức tỉnh chưa có diễn ra nên hai cha con Trần Nam cũng đành phải đợi mà thôi.
Tuy mấy ngày trước hắn cảm thấy khá là tự tin nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại cảm thấy hồi hộp đến vậy. Trần Nam nhìn quanh thì thấy những người khác đều mang một vẻ mặt lo lắng.
Cảm giác giống như là cái lần thi tốt nghiệp phổ thông mà hồi đó hắn tham gia. Một lần nữa đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, sự hồi hợp đó lại một lần nữa trổi dậy.
Trần Nam cố hít thở thật sâu vài cái nhầm cố gắng bình tỉnh lại.
“Con đang làm gì vậy? Có bị làm sao không?”
Trần Hạo thấy con mình có hành động khác thường nên có phần lo lắng.
“Không có gì đâu cha chỉ là con cảm thấy hơi hồi hộp nên thử hít thở sâu vài cái để bình tĩnh lại cho đỡ hồi hộp ấy mà”.
Nghe Trần Nam nói Trần Hạo liền cười lớn và vỗ vào lưng của Trần Nam vài cái.
“Ha ha ha ... ta nói rồi mà con không nghe giờ thấy hối hận chưa hả?”
“Không nói chuyện với cha nữa. Hồi nãy con bình tĩnh lại rồi mà nhờ cha mà con hồi hộp trở lại rồi nè”
Nghe hai cha con Trần Nam cãi nhau mấy người xung quanh cảm thấy thú vị. Dường như do bị hai cha con Trần Nam thu hút nên đã khiến cho họ tạm quên đi nỗi lo về việc thức tỉnh.
0