Chưa kịp nghĩ ngợi gì hết thì đã nghe ba hồi trống quen thuộc mà mấy ngày nay hắn hay nghe.
Tùng tùng tùng tùng tùng tùng
Tùng tùng tùng tùng tùng tùng
Tùng tùng tùng tùng tùng tùng
Sau ba hồi trống vang dội kết thúc thì Trần Nam thấy một đoàn vệ binh bước ra từ phía của phủ thành chủ. Đoàn vệ binh này trong vô cùng dũng mãnh y nghiêm với những trang bị kỉ càng từ đầu tới chân thể hiện lênh sự y nghiêm và oai vệ.
Và những người vệ binh này chia nhau ra và bao vây phần trung tâm của quảng trường, một nơi được xây cao lên tạo thành bậc thang giống như cái võ đài hay gì đó nằm đối diện với phủ thành chủ. Theo Trần Nam nhớ thì nơi này thường được sử dụng để tổ chức sự kiện quan trọng hay là nơi thi đấu cho các thủ trong ngày hội. (Gọi là ‘diễn võ đài’ luôn cho nó lẹ).
Theo sau đoàn vệ binh này là 3 nhóm người với thân hình vạm vỡ đang mang theo ba tảng đá. Trong đó 1 tảng đá cao khoảng 3 mét, còn hai tảng đá còn lại thì có kích thước nhỏ hơn cao khoảng 2 mét. Và đặt biệt theo Trần Nam thấy là mấy tảng đá này hiện đang trôi nổi lơ lửng giữa không khí.
Sau đó như đã chuẩn bị từ trước cả ba nhóm người theo thứ tự mà tiến về phía ‘diễn võ đài’ và đặt ba tảng đá vào ba nơi khác nhau. Viên lớn nhất đặt ở chính giữa và hai viên hai bên trái phải của ‘diễn võ đài’
Từ nãy tới giờ Trần Nam chỉ quan sát mọi chuyện diễn ra ở trên ‘diễn võ đài’ mà lại quên mất mấy cái khu vực xung quanh.
Hai bên quảng trường được xây dựng một thứ như là khán dài để dành cho những người của các tông môn và các thế lực thuộc hàng trung, đại của Vân Nam thành. Và hiện tại là tất cả những người này đã có mặt đầy đủ. Xây này chủ yếu để các thế gia gia tộc xem con cháu của mình cho vui thôi chứ chả có ít gì. Nếu có ít nhất thì chỉ có các tông môn hay thành chủ mà thôi (lôi kéo người có tư chất và nguyên hồn tốt về phía mình)
Một người nam nhân trung niên với y phục trang trọng đứng lên và tuyên bố.
“Ngày cuối cùng của đại hội thức tỉnh chính thức bắt đầu”
Sau đó một người khác tiến lên quảng trường với một bản danh sách và một cái thùng.
“Ta là Lý Thuấn An, hôm nay ta sẽ chủ trì việc thức tỉnh của các ngươi”.
“Hôm nay vì có rất nhiều người tiến hành tái thức tỉnh nên để tránh làm mất nhiều thời gian nên những ai thức tỉnh lần đầu
thì tiến vào chính giữa, lần hai thì qua bên trái, lần 3 thì bên phải. Ta chỉ nói một lần ta mà biết ai cố tình vi phạm thì đừng có mà hỏi tại sao này nọ nghe chưa?.”
“Tất cả kiểm tra thẻ báo danh của mình. Những ai có số báo danh từ 1201 đến 1250 nhanh chân bước tới trước”
“Sau 5 phút nữa nghi thức thức tỉnh bắt đầu”
Trần Nam nghe người nam nhân này nói thì cảm thấy tiếng của người này rất vang to dõng dạc và nhất là không làm cho người nghe không bị chói tai.
Trần Nam cũng bắt đầu kiểm tra số báo danh ở trên thẻ của mình. Còn những người khác thì cũng nhanh chóng đi tới chổ quảng trường. Vì hôm nay không có qua đông người nên không có tình trạng vì kẹt mà không tới kịp. Mà cho dù có bị kẹt trong đám người thì vẫn có các thủ vệ thành hổ trợ.
Sau khi hết thời gian
“Nhóm người đầu tiên tiến lên”
Sau đó từng người bước lên khai báo số báo danh của mình rồi bỏ tấm thẻ báo danh của mình vào bên trong thùng sau đó tự mình đi vào chổ của mình.
Tuy vậy là trong nhóm đầu tiên có không ít người thức tỉnh lần 2 và lần 3 nhưng mỗi lần thức tỉnh lại tốn gần 2 – 3 phút nên tổng thể thì cũng mất hơn nữa tiếng mới xong.
Trong quá trình đó Trần Nam nhìn thấy mấy người thức tỉnh không ít người thành công và cũng có người thất bại.
Những người thành công Trần Nam chỉ toàn thấy xuất hiện nguyên thuộc nhân cấp với hoàng cấp không thôi nhưng Trần Nam chỉ xem cho vui mà thôi.
Vì số của Trần Nam là 1344 nên rất nhanh chỉ có đợi hơn 1 tiếng đồng hồ là tới lược của nhóm mình rồi.
Trong khi Trần Nam đang chuẩn bị thì có người tiến tới trước mặt của Trần Nam.
“Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây đó Trần Nam”
Trần Nam nhìn lại thì thấy là một nữ nhân nhưng lại không nhận ra nổi người đó là ai.
“Ngươi là?” Trần Nam cố nhờ nhưng bất khả thi “Con mắm nào đây?”
Người nữ nhân cảm thấy tức giận thật sự.
“Là ta Chu Ngọc đây. Ngươi đừng có mà giả vờ không quen biết ta”
Bây giờ Lâm Thành mới nhận ra đó là ai. Người nữ nhân này chính là Chu Ngọc một người quen của tên tiền thân. Nói là quen biết thì cũng không đúng, phải nói là người hay bị tên tiền thân sỉ nhục nhất về ngoại hình và tư chất tu luyện.
Nhưng mà theo như Trần Nam nhớ là cô gái tên Chu Ngọc có thân hình khá là ốm và thuộc dạng khá là phẳng. Nhưng người trước mặt lại có thân hình thuộc dạng có da có thịt chứ không còn ốm như trước nữa và nhất là không còn tình trạng thiếu thốn phẳng lì mà đã có một căp núi tuy không quá to nhưng vẫn đủ để thể hiện là mình có hàng.
“Thì ra là cô, xin lỗi nha vì lâu rồi không gặp nên không nhận ra. Hôm nay chơi hàng độn luôn hay sao mà gồ ghề lên thế”
Chu Ngọc tuy không hiểu ‘chơi hàng độn’ là gì nhưng có thể lờ mờ đoán ra là nói mình lép rồi độn lên cho cao.
Chu Ngọc tức muốn xì khói mà chả thể làm được gì vì hiện thực quá phũ phàng. Kể cả người nhà cũng nhiều lúc cũng vì mình quá bằng phẳng mà nhầm bản thân là nam cải trang thành nữ.
“Thôi! Không nói với ngươi nữa ta đi thức tỉnh đây”
“Hừ ngươi mà thức tỉnh thành công thì ta không phải là Chu Ngọc”.
Trần Nam không thèm để ý tới Chu Ngọc nữa bởi hắn hoàn toàn không hiểu nổi vì cái gì mà cứ lúc nào cũng gây chuyện ganh đua cứ xem mình là đối thủ không thôi.
Nhưng dù vậy nhưng Trần Nam lại cũng không hề cảm thấy Chu Ngọc đáng ghét. Hắn chọc Chu Ngọc chỉ để cho vui mà thôi.
Sau khi người cuối cùng của nhóm thứ 2 rời khỏi.
Thì tới lược nhóm của Trần Nam.
Y như 2 nhóm trước nhóm của Trần Nam cũng có khoảng 5 phút để mọi người chuẩn bị.
Trần Nam nhanh chóng xếp hàng theo sự hướng dẫn của các vệ binh.
Quá trình thức tỉnh cuối cùng cũng bắt đầu, tuy là theo nhóm nhưng đo đa số là người thức tỉnh lần hai lần ba nên việc xếp hàng theo thứ tự cũng không cần thiết cho lắm.
“Số báo danh: 1304”
“Nguyên hồn: nhân cấp. Loại: sinh vật”
“Số báo danh: 1301
Nguyên hôn: hoàng cấp. Loại: đồ vật”
“Số báo danh: 1340
Nguyên hồn: hoàng cấp. Loại: sinh vật”
“Số báo danh: 1327
Thức tỉnh lần 2 thất bại. Mời rời khỏi”
“Số báo danh: 1315
Thức tỉnh lần đầu thất bại. Mời rời khỏi”
“Số báo danh 1330
Nguyên hồn: nhân cấp. Loại: nguyên tố.”
.....
Một lúc sau mới tới lược của Trần Nam.
Trần Nam bước lên đưa tấm thẻ bài của mình ra cho người chủ trì xem. Sau khi người chủ trì kiểm tra sơ qua vài cái rồi bỏ nó vào thùng. Rồi ra hiệu cho Trần Nam bước lên tiến hành thức tỉnh. Còn mình thì kiểm tra người phía sau là người thức tỉnh lần đầu hay lần hai để con biết mà giải quyết.
Trần Nam tiến tới trước viên cự thạch hít một hơi thật sâu rồi đặt tay lên viên cự thạnh.
Ngay khi đặt tay lên viên cự thạch thì Trần Nam cảm nhận thấy chân khí ở trong cơ thể thông qua bàn tay mà bị biên cự thạch hấp thụ.
Cũng chẳng mất bao lâu. Trần Nam cảm thấy ý thức của mình bị kéo đi trong vô thức và ngay lập tức nhấm hai mắt lại theo
bản năng.
Một lúc sau, Trần Nam mở mắt ra và thấy đây không phải là một không gian tối đen như cha của mình đã kể mà là một không gian giống như một căn phòng sáng, có màu trắng và rộng rãi.
Ở chính giữa căn phòng có một khối cầu năng lượng đang trôi nổi ở giữa căn phòng.
Trần Nam tiến tới chạm vào quả cầu đó theo sự mách bảo của bản năng và cả do tò mò.
Ngay lập tức khối cấu tiến vào cơ thể của Trần Nam và chỉ sau vài giây sau thì nó lại bay ra nhưng thay vì là một thứ có hình dạng cụ thể mà là ba quả cầu có màu khác nhau.
Một quả cầu màu bạc trắng với những ánh sáng lấp lánh như một viên đá quý và hai quả cầu màu đỏ tươi trông đẹp không kém như hai quả cầu ruby vậy. Màu sắc của mấy quả cầu này hoàn toàn khác với những gì mà hắn được nghe kể trước đó.
Đang trong lúc Trần Nam không biết phải làm sao thì chính lúc này hắn liền nghe thấy một âm thành quen thuộc mà hắn đã chờ suốt mấy tháng qua.
[Ting. Phát hiện túc chủ đã thức tỉnh thành công]
[Hệ thống tạm thời đã khóa lại vĩnh viễn]
[Hệ thống chính chuẩn bị bất đầu khởi động trở lại]
[Bắt đầu khởi động:1%... 3%.... 6%....12%... 30%...50%... 75%... 90%... 99%....]
[100%]
[Hệ thống đã hoàn tất quá trình khởi động]
0