Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 12: Vào thành.
"Ngon đến c·hết mất!"
Nhan sắc chẳng xứng đồng với tài nghệ, Lâm Thần biết làm sao?
Chỉ biết nuốt xuống cho nhị nữ vui lòng.
Ngay khi này, Phượng Chu Thiên và Nguyệt Nương đưa mắt nhìn nhau, phì cười.
Lâm Thần ngơ ngác thì thấy Chu Thiên dẹp đĩa thức ăn mới gắp cho hắn ăn đó sang một bên.
Vẻ mặt cô hả hê, cười lên ranh mãnh: "Chừa cho cái tội huynh dám lừa muội ăn ớt."
Trong ngỡ ngàng, Lâm Thần lập tức ngộ ra, hai người bọn họ hùa nhau gạt hắn đây mà!
Biết rõ, Lâm Thần không khỏi sinh khí nhìn Nguyệt Nương: "Mẹ à, con là con của mẹ đó."
"Ai bảo con dám ức h·iếp con dâu của mẹ. Sau này còn dám hà h·iếp con bé, coi mẹ xử con thế nào." Nguyệt Nương liếc hắn, buông lời hăm he.
Lâm Thần muốn nói, 'chắc gì đã là con dâu của mẹ đâu'.
Nhưng nam nhân tốt không nên phân bua với phụ nữ. Huống hồ, một trong số đó là mẹ của hắn thì biết trách ai cho đặng.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách phụ nữ thù dai quá đỗi, chuyện trôi qua bao lâu rồi vẫn còn giữ mãi trong lòng.
Lâm Thần xem như nhận được bài học thấm thía, không nói gì mà bắt đầu động đũa ném thử tay nghề chân chính của Phượng Chu Thiên.
Khác với vị mặn vừa nãy, đồ ăn Chu Thiên nấu tính không tệ.
Lâm Thần đang toan ăn thêm miếng nữa, vừa hay trông thấy Phượng Chu Thiên chống cầm, mắt lấp lánh ngó mình.
"Gì đây?" Lâm Thần dè chừng.
"Ngon không? Lần đầu muội nấu cho người khác ăn đó."
"Tạm được!"
Lâm Thần vừa bị lừa, lòng còn ấm ức chẳng muốn nói hoa lệ, có sao nói vậy.
Thế mà Phượng Chu Thiên lại hí hửng cười tít mắt, gắp hết món này đến món khác vào chén cho hắn.
Một chén cơm nho nhỏ chẳng mấy chốc đã ngập tràn thức ăn, Lâm Thần bất đắc dĩ thở dài, ăn đến căng tròn cái dạ dày.
Bữa sáng ba người đầm ấm rất nhanh đã tàn. Phượng Chu Thiên đứng lên dọn dẹp, Lâm Thần cũng muốn phụ giúp một tay lại bị Nguyệt Nương ra hiệu ngồi yên.
Khi Chu Thiên dọn hết xuống dưới, người đã mất bóng. Nguyệt Nương mới cất tiếng hỏi han:" Tu vi của con là thế nào? Sao lại tăng cao, bộ dáng không giống ẩn giấu, giống như vừa đột phá hơn."
Bị hỏi, Lâm Thần vờ đăm chiêu, thở than: "Hồi nhỏ, trong một lần giấu mẹ đi mua kẹo, con có gặp một người bán sách dạo. Ông ta rao bán một bộ sách quý, nói rằng luyện thành có thể trở thành tuyệt thế cao thủ."
Nói đoạn, Lâm Thần lấm lét dòm ngó Nguyệt Nương, thấy nàng cau nhẹ hàng mi, tim hắn bỗng giật thót.
Nhưng nghĩ thấy, đâu có gì ghê ghớm, bèn khẳng khái kể tiếp: "Con lúc đó không muốn mua, chỉ là ông ta đeo bám mãi, còn giảm giá mua một bán mười, nên con đành mua xuống."
"Rồi sao nữa?"
"Con tu luyện theo mười quyển pháp quyết ấy. Một ngày nọ, toàn bộ pháp quyết thẩm thấu vào trong đầu, cả người như minh ngộ. Từ ngày đó, con rơi vào một trạng thái vi diệu. Dù luyện tập thế nào tu vi cũng không tăng, nhưng có thể tích lũy tùy thời bạo phát."
Lâm Thần nói nhăng nói cụi lại làm bộ như thật. Lý do này hắn đã chuẩn bị từ lâu, mặc dù trong đó có lắm lỗ hổng, bất quá hắn đâu có để tâm.
Có thắc mắc thì cứ tìm ông lão bán sách dạo, với đống công pháp thần bí kia mà truy vấn. Không tìm được thì không thể bảo hắn dối trá được đâu a!
Nguyệt Nương nghe Lâm Thần phân trần, sắc mặt dần âm trầm, hỏi gặng: "Quyển công pháp kia đang ở chỗ nào?"
"Mất rồi! Khi toàn bộ pháp quyết tràn vào trong đầu, mười quyển công pháp tự dưng chẳng thấy nữa."
Lâm Thần trông Nguyệt Nương sau khi nghe hắn nói, mặt xuống sắc hẳn đi bèn lại gần ôm lấy cánh tay nàng, lên tiếng trấn an: "Mẹ thấy đó, con bây giờ không phải rất tốt sao. Không vấn đề gì đâu, mẹ không cần lo lắng."
Nguyệt Nương nhìn hắn, thở ra ngụm khí: "Con bình an là tốt. Mẹ phải qua nhà dì Vương thêu cho xong cái áo còn đang dở dang, con với Chu Thiên thay mẹ vào thành, bán số thảo mộc hôm bữa hái được. Sẵn tiện dắt con bé đi dạo một vòng cho biết đó đây."
Sau khi căn dặn Lâm Thần, Nguyệt Nương kéo tay hắn ra, đi vào phòng mình lấy vải cùng chỉ thêu, bỏ chúng vào giỏ mây trước khi rời khỏi nhà.
Bộ dáng nàng đi... trĩu nặng tâm sự.
Lâm Thần không rõ, hắn với được công pháp lạ, khiến cho Nguyệt Nương lo lắng là điều thường tình.
Nhưng không phải hắn hiện tại không có vấn đề đó ư?
Thực lực còn tăng mạnh, đáng lẽ Nguyệt Nương nên vui mừng mới phải.
Tâm tư bậc cha mẹ Lâm Thần không thấu nổi, thôi thì không nghĩ nữa.
Lâm Thần bắt đầu chuẩn bị, theo lời Nguyệt Nương dẫn Phượng Chu Thiên vào thành làm mua bán.
Bằng Đồng thành là thành trì gần thôn Lâm Thần nhất, khoảng cách chưa đầy một tiếng đồng hồ lội bộ.
Ở ngoài thành, Lâm Thần vác một bao Bạch Dương Đầu trên vai, nhìn thành trì cao v·út trước mặt mà tặc lưỡi.
Cánh cổng thành trì được chế tác từ đá cứng chắc, với các mẫu hoa văn tinh xảo kèm theo những họa tiết độc đáo.
Tấm biển khắc tên thành trì thì được chạm trổ bằng chữ vàng rực, hết sức xa hoa. Công trình to lớn, vững chãi khiến Lâm Thần trầm trồ thán phục.
Lâm Thần cùng Phượng Chu Thiên lướt qua lính gác cổng vào bên trong.
Mới vào trong, đập thẳng vào mắt hắn là đường chính rộng lớn được trải bằng những viên đá mài nhẵn, tạo nên lối đi mịn màng.
Quanh con đường, cửa hàng phồn thịnh. Các mặt hàng đa dạng, phong phú, được trưng bày trên các sạp nhỏ, thu hút khách nhân.
Tiếng cười và tiếng trò chuyện hòa quyện với âm thanh rao bán, mặc cả vang lên khắp nơi. Tạo nên một bản giao hưởng nhộn nhịp, thể hiện rõ sự sầm uất nơi đây.
Men theo đường chính, Lâm Thần dựa vào ký ức đi tìm nơi thu mua thảo mộc.
Bất chợt, trong tiếng ầm ỉ đầy hỗn loạn, đâu đó hắn nghe có âm đàn kéo vọng bên tai.
Âm thanh du dương nhẹ nhàng mà sâu lắng. Theo hướng phát ra nhìn sang, chỉ thấy tại đầu ngõ ít người chú ý, có đôi ông cháu hành nghề hát xẩm rong đang kéo đàn.
Ông cụ thổi một khúc tiêu, đứa nhỏ khoảng chừng mười tuổi bên cạnh gảy liễu cầm.
Hai ông cháu tiếp tục khúc ca của riêng họ, không có để ý tới thế giới xung quanh.
Thanh âm ấy của hai người đánh ra, nghe rất hay cũng rất lạ. Song, Lâm Thần không rõ nó lạ ở đâu?
Lâm Thần cố nghe kỹ hơn, tự dưng trước mặt hắn bỗng hóa đen, không một tia ánh sáng chiếu rọi.
Trong tối tăm, tiếng dây xích v·a c·hạm rền vang.
Bất tri bất giác, Lâm Thần muốn đi đến đầu nguồn, nơi tiếng xích phát ra. Có điều chân còn chẳng kịp nhấc, vai hắn đã bị một ai đó vỗ nhẹ vào.
"Lâm Thần!"
Lâm Thần choàng tỉnh, mọi thứ như một hồi ảo giác, chỉ có bàn tay đặt trên vai cùng nét mặt đang tươi cười kia của Phượng Chu Thiên với hắn là chân thật.
"Đi lẹ nào!"
"Khoan..."
Chuyện vừa rồi có điều lạ thường, Lâm Thần nghi ngờ mình bị hai ông cháu nọ ám toán, nên toan muốn ở lại tra thêm.
Khổ nỗi, Phượng Chu Thiên chẳng nghe hắn nói hết câu đã lôi người đi, miệng nhỏ giục giã: "Đi nào, đừng lề mề nữa."
Hình bóng Lâm Thần và Phượng Chu Thiên rất nhanh hòa lẫn vào dòng người đông đúc.
Khi này, đứa nhỏ cầm đàn mới ngừng gảy, ngưng trọng thì thầm: "Không ngờ... ở đây có bậc này người."
Ông cụ cạnh bên cũng dừng thổi lại, gật đầu đồng tình: "Đúng vậy! Xong việc rồi, đi thôi!"
Dứt lời, ông già lọm khọm đứng lên, nhón gót hướng ngoài cổng thành bước tới. Đứa bé lầm bầm điều gì không rõ, chẳng tình nguyện mấy lủi vội theo sau.
Quay về Phượng Chu Thiên và Lâm Thần. Hai người lôi lôi kéo kéo không biết kiểu gì, lại biến thành Phượng Chu Thiên khoác tay Lâm Thần, cùng nhau đến tiệm thuốc.
Tiệm thuốc đang ế khách, chủ tiệm Minh Bác Văn ảo não thì thấy một đôi trai gái đến trước quầy.
Ánh mắt Bác Văn lướt qua Lâm Thần, trông y phục người này ăn mặc lôi thôi, áo màu xám mờ, quần vải nhăn nheo. Đi giày xẻng rách thuộc loại phổ thông, trên vai đeo theo bao vải, lập tức phán định đối phương đến bán thảo mộc.
Mặt mày Bác Văn vểnh cao, tỏ ý khinh thường. Thế nhưng vừa mới dời mắt nhìn sang Phượng Chu Thiên, yết hầu ông không khỏi nhấp nhô lên xuống.
Người con gái xinh đẹp như này, vừa nhìn đã khiến ông xiêu lòng.
Dù ở nhà th·iếp thất Bác Văn không thiếu, chỉ là chẳng ai có thể so được với nữ nhân trước mặt.
Mặt hoa da phấn, trăng tròn xuân sắc, hai má ửng hồng, Bác Văn nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Mắt thấy y phục trên người mỹ nữ không quá cầu kỳ, cũng thuộc hạng phổ thông, tay trắng nõn nà ôm ấp kẻ bần hèn thì tà d·â·m Bác Văn trỗi dậy.
Gã cười lên cợt nhả, không chút ý che giấu sự đê hèn trong đó.