Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Bắc Lâm cau có.

Chương 15: Bắc Lâm cau có.


Mặc dù tên lính truyền tin diễn tả người phá rối là hai thôn dân quê mùa. Nam có tu vi Tẩy Tủy, thực lực của nữ thì không rõ, song không quá cao.

Hai người trước mặt so ra rất khác, bất quá Bắc Lâm có thể khẳng định là họ.

Bởi nhẽ tên nam nhân trước mặt cực kỳ hóng hách, bộ dáng ngả ngớn đó chả khác nào không để ông vào trong mắt.

Trong Bằng Đồng thành ngoài thành chủ ra, không người dám cả gan xem thường ông như vậy.

Kẻ này cuồng ngạo đến cùng cực, đáng c·hết!

Bắc Lâm chuẩn bị rút kiếm lên, đã nghe Lâm Thần ở xa chẳng chút sợ hãi, buông lời cảnh cáo: "Hôm nay nếu chúng ta ở đây có mệnh hệ gì, Bằng Đồng thành máu nhuộm thành sông."

Hiển nhiên, Bắc Lâm chẳng tin, chỉ thấy ông ta cười lạnh, kiếm trong tay đã nhấc khỏi mặt đất, muốn trong thời gian nhanh nhất khống chế kẻ cuồng ngạo trước, rồi hẵng nói sau.

Thế nhưng, gót chân Bắc Lâm mới nhón, một tràng khí lạnh thẳng dọc theo xương sống, đánh thẳng tới tận óc.

Linh cảm trong ông điên cuồng réo hò, ngăn không cho động thủ.

Bắc Lâm chuyển mắt sang thiếu nữ xinh thuần trước mặt, nơi cội nguồn sợ hãi mà ông cảm nhận được.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Bắc Lâm liền hoang mang, hoảng sợ tột độ.

Người con gái thân liễu yếu đào tơ, trong mắt Bắc Lâm lúc này lại như ngọn núi cao không thấy đỉnh, gã trước mặt cô nhỏ yếu không chịu nổi, chả khác nào sâu kiến.

Không,... đến sâu kiến cũng không bằng.

Bắc Lâm đứng trước thân ảnh khổng lồ, hít thở không thông, phút chốc hồi thần lưng đã nhễ nhãi mồ hôi.

Ông không chút nghi ngờ, chỉ cần mình dám tiến lên, ngày này năm sau mộ phần xanh cỏ.

Nhớ tới lời Lâm Thần đã nói, Bắc Lâm biết bản thân đá trúng thiết bản. Tuy nhiên, tên đã lắp vào cung không bắn không được a!

Bắc Lâm rơi vào thế khó, không khỏi ngoái đầu nhìn tên lính chạy đến báo tin cho mình, lòng thầm hận, muốn lập tức bóp c·hết tên lính xúi quẩy ấy.

Chỉ là, hiện tại không phải lúc, phải giải quyết chuyện trước mắt cái đã.

Ông chuẩn bị một tràng cảnh lớn như hiện tại. Nếu thả cho hai người họ đi mặt mũi để vào đâu, sau này sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ bàn tán.

Khổ thay, nếu đánh lên, ông nào đánh lại.

Tuy ở thế khó, bất quá Bắc Lâm dù gì cũng sống trên dưới bốn chục năm, một chút lõi đời đâu thiếu.

Trong cái khó ló cái khôn. Bắc Lâm hạ kiếm, đưa tay che miệng hắng giọng một cái, rồi nói: "Hai tiểu hữu không cần lo lắng, Bắc Lâm ta chưa từng g·iết người vô tội. Nhưng nếu hai người dám ở trong thành phá rối, ta sẽ không khoan nhượng."

Đoạn, thấy Lâm Thần và Phượng Chu Thiên không cho thái độ, Bắc Lâm lại lên tiếng dò thăm ý tứ: "Như thế này đi, hai tiểu hữu có nguyện nán lại ít lâu, cùng ta ba mặt một lời, phân trần, định ra đúng sai phải quấy?"

Bắc Lâm đã nhượng bộ hết mức, còn không được nữa chỉ có nước liều mình, chứ tuyệt không để mất danh dự.

Bất quá, Bắc Lâm nghĩ nhiều, Lâm Thần không có lý từ chối, thậm chí còn mừng thầm trong lòng, thiếu điều nhận lời ngay.

Tuy nhiên, Lâm Thần sợ mình đáp ứng quá nhanh sẽ mất giá.

Trù trừ trong giây lát, Lâm Thần vờ miễn cưỡng gật đầu: "Được!"

Bắc Văn nhận được câu trả lời, lòng yên hơn phân nửa, phần còn lại đặt trên thân Phượng Chu Thiên.

Phượng Chu Thiên từ đầu tới cuối lẳng lặng ở sau Lâm Thần chẳng nói một câu.

Trong đầu Bắc Lâm một thoáng tự biên tự diễn, tự cho Lâm Thần là người phát ngôn thay cho cô.

Cả người Bắc Lâm nhẹ nhõm đi không ít, quay sang sai lính lôi Minh Bác Văn và Ca Quân đến.

Gọi hai người họ, chủ yếu để làm màu. Nói trắng ra, muốn n·gười c·hết thay cũng không ngoa.

Họa từ họ mà ra, cũng nên từ họ mà kết thúc!

Không phải chờ lâu, Minh Bác Văn và Ca Quân đã đến nơi.

Minh Bác Văn trông thấy Bắc Lâm liền sồn sồn chạy tới, mặt cười tươi như hoa, mở lời chào hỏi: "Tỷ phu!"

"Bóp!"

Đáp lại lời chào hỏi niềm nở của Minh Bác Văn là một bạt tai như trời giáng.

Âm thanh cái tát du dương, văng vẳng mất một lúc mới tan. Thế nhưng, nỗi niềm nghi hoặc trong lòng Minh Bác Văn lại không có mất đi.

Minh Bác Văn ôm má đỏ hỏn nhìn Bắc Lâm, vẻ mặt không tin nổi: "Tỷ phu, sao..."

"Bóp!"

Lời còn chưa nói hết, như cũ, Minh Bác Văn lại ăn thêm một cái tát ở má bên kia.

Minh Bác Văn đơ ra tại chỗ, hai tay ôm mặt, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Ca Quân bên cạnh cũng ngơ ngác. Duy chỉ quần chúng ăn dưa và Lâm Thần là hả hê, trước một màn n·ội c·hiến.

"Tỷ phu gì ở đây! Ta là Thiên Hộ Ti Bằng Đồng thành, Bắc Lâm."

Bắc Lâm vội lên tiếng đính chính, mắt lấm lét ngó Phượng Chu Thiên, thấy cô hờ hững thì an tâm.

Ông không muốn sính sự thêm, bèn vào thẳng vấn đề chính: "Hai người các ngươi tường trình lại đầu đuôi sự việc, nếu có nửa lời gian dối đừng trách ta dùng hình t·rừng t·rị."

Minh Bác Văn b·ị đ·ánh tất nhiên bất mãn. Nhưng trong lòng sợ sệt uy quyền của tỷ phu, nên chỉ ngậm ngùi bắt đầu kể lể.

Nói đúng hơn là khai man, theo những gì thương lượng trước với Ca Quân mà đổ tội cho Lâm Thần.

Trong lời của gã, Lâm Thần là kẻ ất ơ không biết từ đâu tới, lại ngang nhiên xông vào tiệm thuốc đòi tiền bảo kê. Gã không cho, thế là Lâm Thần nổi máu điên đập phá.

Tại thời khắc nguy nan, Ca Quân như một vị cứu tinh mang binh lính tới trấn áp Lâm Thần. Ngặt nỗi, Lâm Thần thực lực quá cao, đấu không lại, còn bị g·iết ngược, tổn thương vô số.

Dù biết ở yếu thế, Ca Quân vẫn ngoan cường chống trả quyết liệt, cuối cùng bị vặn gãy tay.

Lời của Bác Văn biến Lâm Thần trở thành tội đồ, thập phần gian ác, đến cả Lâm Thần ở một bên nghe cũng tin sái cổ mà sững trong chốc lát.

Từ khi nào bản thân lại ác thế nhỉ? - Lâm Thần thầm nghĩ.

Không thể trách Lâm Thần có ý nghĩ này, Minh Bác Văn kể quá sống động, cộng thêm Ca Quân phụ họa, cứ như sự thật chính là như vậy.

Nghe xong Minh Bác Văn trình bày, Bắc Lâm trầm mặc, bình thường tới nói ông sẽ tin lời của hai người họ, hoặc nhẽ vờ tin.

Song, xưa khác nay khác...

Bắc Lâm tức tối, không phút nghĩ ngợi giáng thêm cho Minh Bác Văn một cái bạt tai nữa, sau cả giận: "Hồ đồ mất khôn! Người đâu, đem hai kẻ này ra ngoài đánh năm mươi hèo cho ta."

Con giun xéo lắm cũng quằn, Bác Văn quạu lên, muốn lôi tỷ tỷ ra đôi co với Bắc Lâm.

Tuy nhiên, Ca Quân bên cạnh gã nhanh hơn, c·ướp lời: "Bắc Thiên Hộ bớt giận! Sự thật là như này..."

Ca Quân khác Bác Văn, với ánh mắt tinh tường quan sát nãy giờ, gã đã nhận ra vấn đề.

Bắc Lâm thường ngày ngạo mạn, nay lại nhiều lần xuống nước có ý bênh cho cuồng tặc, còn hướng Minh Bác Văn động tay chân, đã nói rõ... bên kia có gia thế chống lưng.

Nghĩ tới Lâm Thần còn trẻ đã có thực lực Tẩy Tủy cảnh, gia thế khẳng định thâm sâu.

Xem ra muốn đem hai người họ ra làm dê thế mạng đây mà!

Ca Quân cười lên bi ai, thế nhưng gã không định như thế nhận mệnh, không định làm con tốt thí trong tay Bắc Lâm.

Có c·hết, tất cả cùng c·hết chung!

Nghĩ vậy, Ca Quân kể lại đầu đuôi sự tình. Gã không đùn đẩy trách nhiệm, nhận tội rất sảng khoái, đồng thời kể tội của Bác Văn cũng rất hăng say.

Đặc sắc ở chỗ, nếu nghe kỹ sẽ nghe ra, trong lời của gã chứa bồ dao găm, nói gần xa Bắc Lâm trong đó dính líu đến chẳng ít hơn ai.

Một tràng tưởng tượng, có thể hóa ông ta thành ác ma giấu mặt sau màn, bảo bọn họ làm thế.

Bắc Lâm nghe Ca Quân nói, một mặt đen, hiển nhiên nghe ra ý lôi ông xuống nước, lòng sinh tức giận định phang một chưởng g·iết tên khốn trước mặt.

Bất quá Bắc Lâm chưa kịp xuất thủ đã nghe có tiếng ho, lay động trong không khí. Mắt nhìn sang, chỉ thấy Phượng Chu Thiên đang đăm đăm nhìn mình.

Phượng Chu Thiên nhẹ giọng cảm thán: "Thật loạn!"

Từ đầu buổi tới giờ, Phượng Chu Thiên chỉ có nói vỏn vẹn hai chữ như thế. Nhưng hai chữ thôi, cũng đủ làm cho Bắc Lâm sợ run tái mặt.

"Hai vị tiểu hữu không nên hiểu lầm, ta thật không biết có người mượn oai ta làm loạn. Hai vị yên tâm, ta nhất định sẽ t·rừng t·rị bọn chúng theo pháp luật, không thứ dung tình."

Với lời cam đoan của Bắc Lâm, Phượng Chu Thiên chẳng thèm ngó ngàng, cánh môi hồng đào ngậm chặt, mặt mày dửng dưng không cho sắc thái.

Bắc Lâm sốt ruột ngó qua Lâm Thần.

Tất nhiên, Lâm Thần không được như Phượng Chu Thiên, hắn chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nên mở đường cho người.

"Kỳ thật, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, mấu chốt ở chỗ người muốn nó lớn hay là nhỏ mà thôi."

Chương 15: Bắc Lâm cau có.