Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 18: Số phận của hai con người.
Bên ngoài có tiếng bước chân, vọng lại trong phòng mỗi lúc một nhỏ, Lâm Thần đứng đó, chỉ biết để mặc cho cô bỏ đi.
Mọi sợi tơ tình dường như đang bị kéo mất, một khoảng cách ngày càng xa thêm.
Khoảng cách của hai thân phận, của sự nghiệt ngã mà định mệnh đã an bài.
Hắn và cô như hai đường thẳng song song, đáng ra không nên chạm nhau.
Một ngày kia, đường thẳng ấy bỗng bẻ ngang, nối cả hai tại một giao điểm chứa chan đầy đau thương và mất mát.
Cô đến rất đột ngột, rời đi cũng đột ngột chẳng kém.
Nhìn căn phòng nhỏ hiu quạnh, cảm giác bất an cùng sự hụt hẫng lan tràn vào tâm trí hắn.
Như cái ngày hắn mới xuyên không tới đây, không có mục đích, không có định hướng, lấy lý do tích điểm mà nằm dài ở nhà, trốn tránh thực tại.
Giờ đây, hắn lại trốn sau cánh cửa từ bỏ cô, lấy lý do định mệnh từ bỏ trái tim mình.
Mất cô rồi, lòng hắn man mác đượm buồn. Hắn muốn khóc, nhưng không khóc được, muốn cười lại cười không nổi.
Thì ra, đau đớn đến cực điểm, chính là tê dại, là c·hết lặng như vậy.
Từng hình ảnh của cô cứ hiện ra trong đầu hắn, từng quãng thời gian bên nhau như một thước phim ngắn, tua đi tua lại không hồi kết.
Trong thước phim đó, thế giới nhạt nhẽo của hắn đã bị cô xâm chiếm, cô xuất hiện biến mọi thứ quanh hắn đều trở thành tạm bợ.
Hắn không muốn tạm bợ, hắn muốn cô.
Lâm Thần mở toang cửa, vội vàng chạy ra ngoài. Tới cổng chính, hình ảnh người con gái ấy hiện hữu trong tầm mắt.
Tại một khoảnh khắc, Lâm Thần mừng rỡ như hóa điên, bất chấp tất cả chạy tới ôm lấy cô từ đằng sau.
Cánh tay hắn ghì chặt, giữ cô trong lòng mình.
"Anh không quan tâm quá khứ thế nào, tương lai thế nào, anh chỉ không muốn đánh mất em thôi." Lâm Thần khẽ thì thào bên tai Phượng Chu Thiên.
Hắn không muốn né tránh nữa, hắn muốn thử một lần đối mặt, vì cô mà chấp nhận thách thức.
Phượng Chu Thiên lẳng lặng đứng yên, không nói không rằng, thâm tâm vạn phần phức tạp.
Nghe lời của hắn, một cảm giác lâng lâng khó tả dâng trào trong trái tim cô. Dù cô biết mình không thể ở lại, chỉ là cô không nỡ gạt đi cảm xúc trong lòng.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, Phượng Chu Thiên mới khó khăn mở miệng: "Muội không thể ở lại."
Phượng Chu Thiên từ chối, thế mà Lâm Thần không có ý buông tay, ngược lại hắn xoay người cô về phía mình.
Mặt đối mặt, trong sự ngỡ ngàng của cô, hắn đặt lên cánh môi hồng mộng đó một nụ hôn với tất cả chân tình.
Phượng Chu Thiên sững tại chỗ, đến quên cả chính mình là ai, cô theo bản năng đẩy Lâm Thần.
Chỉ là lực đẩy đó quá đỗi yếu đuối, không đẩy nổi người ra, chỉ có càng kích thích thêm sự hoang dại trong ai kia mà thôi.
Môi chạm môi, cánh môi chà xát, mắt nhắm nghiền, hơi thở nóng bỏng hòa quyện với tiếng nước bọt trao đổi đầy mị hoặc.
Hai người cứ như thế mãi, để mặc cho cơ thể tuôn trào theo cảm xúc. Làn gió khẽ khàng mang theo hơi ấm ngày mới, lướt qua hai con người tựa đang là một thể.
Chẳng rõ bao lâu, hai bên mới dần dần tách khỏi nhau. Tuy nhiên, Lâm Thần vẫn còn mê luyến hơi ấm của cô, bèn không tha, kéo cô vào lại lòng mình.
Cảm nhận cơ thể ấm áp trong lòng đang khẽ run từng đợt, Lâm Thần cất tiếng trấn an: "Đừng lo!"
Nghĩ một lúc, hắn lại nói: "Trốn đi... chúng ta trốn đến chân trời góc bể, tìm nơi không người, sống hết quãng đời đào viên còn lại."
Cái gì cường giả?
Cái gì đỉnh cao nhân sinh?
Hắn không cần!
Chỉ cần được ở bên cô, chính là đỉnh cao nhân sinh nhất hắn đạt được.
Phượng Chu Thiên không đáp ứng ngay, cô tần ngần do dự. Thâm tâm cô muốn ở lại lắm, nhưng...
"Cứ như vậy đi, ta vào nhà nói với mẫu thân."
Trong khi Phượng Chu Thiên còn không có quyết, Lâm Thần đã tự quyết thay cho cô.
Lâm Thần nắm lấy tay Phượng Chu Thiên kéo vào nhà, bất chấp Chu Thiên có đồng ý hay không.
Phượng Chu Thiên một mặt biến ảo, thập phần đặc sắc.
Hiển nhiên cô không muốn gặp nương rồi, chỉ là Lâm Thần quá mức bá đạo, hoàn toàn không cho cô chỗ trống để thương lượng.
Trong nhà, ba người ngồi đối mặt nhau, Lâm Thần bình thản nói ra ý định muốn chuyển nhà của mình cho Nguyệt Nương nghe.
Nguyệt Nương nghe xong, mắt liếc sang Phượng Chu Thiên, ánh mắt như muốn hỏi, "cái này đâu có trong kế hoạch, con đang làm gì vậy?"
Phượng Chu Thiên nào dám đối mắt với Nguyệt Nương, cả người rụt về suýt nữa ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
May mà Lâm Thần nhanh tay, đỡ Phượng Chu Thiên ngồi vững lại.
"Mẹ đừng trách Chu Thiên, đây là ý của con." Lâm Thần nói.
Ẩn tình bên trong Lâm Thần đâu có biết, cứ ngỡ Nguyệt Nương trách cứ Phượng Chu Thiên vì chủ ý chuyển nhà, cho nên lên tiếng bênh vực.
Nguyệt Nương day day huyệt thái dương.
Năm này thật là lắm chuyện, giải quyết Bạch Lão Nhân một hiệp đã chẳng dễ dàng, giờ lại thêm chuyện Phượng Chu Thiên làm nàng nhức hết cả đầu.
Bất quá, Nguyệt Nương nhìn ra được vấn đề. Trước không có vội từ chối, trái lại gật đầu đồng ý.
Sau đó, nàng bảo Lâm Thần vào thành thuê xe ngựa, còn mình ở nhà thu dọn đồ đạc.
Lợi dụng lúc Lâm Thần đi, Nguyệt Nương nheo mắt, vấn hỏi: "Con thích Thần nhi rồi sao?"
"Không phải..."
Phượng Chu Thiên bấn loạn, theo bản năng phủ nhận. Song, càng như thế, càng tỏ rõ ý nghĩ trong lòng cô.
Biết bản thân hành động thái quá, Phượng Chu Thiên e thẹn hơi cụp mắt. Khổ thay, cử chỉ đó của cô lại càng nói rõ chân tướng.
Âu, cũng là phụ nữ với nhau, Nguyệt Nương sao không nhận ra tâm tình của Phượng Chu Thiên.
Tuy nhiên, hiểu là một vấn đề, chấp nhận hay không lại là một phía cạnh khác.
Nàng từng nghĩ đến, để cho Phượng Chu Thiên làm con dâu mình. Nhưng đó là vấn đề của tương lai, hiện tại khẳng định không được.
Nguyệt Nương nhấc nhẹ ngón tay lên, xoay một vòng trong không trung.
Theo đó, không gian bị cuốn lại, hình thành một vòng xoáy đen kịt, chẳng mấy chốc đã phát triển rộng ra, đủ sức cho một người trưởng thành chui lọt.
"Mẫu thân con đang chờ, con nên về sớm đi. Sẵn tiện chuyển lời hỏi thăm của dì tới bà ấy." Nguyệt Nương cất tiếng đuổi người.
Vốn nàng định để Phượng Chu Thiên ở lại đây dạo chơi thêm mấy ngày nữa cho khuây khỏa, hiện tại chắc là không cần nữa.
Phượng Chu Thiên vô pháp phản kháng, theo lời Nguyệt Nương đứng lên đi tới bên vòng xoáy.
Trước đó, cô ngoái đầu nhìn về một hướng xa xăm, lòng không nỡ, nhắm mắt mang theo lưu luyến chầm chậm tiến vào trong.
Người đã vào, vòng xoáy liền thu nhỏ cực nhanh, không gian khép lại mang theo người đi mất, chỉ để lại Nguyệt Nương trơ trọi, ngồi một mình trên ghế.
Con bé đã đi, cũng đến lúc cho Thần nhi tự vươn đôi cánh của mình bay lên bầu trời của chính nó!
Quay về với Lâm Thần, hắn hoàn toàn không hay biết những gì diễn ra sau khi mình rời khỏi nhà.
Hắn theo lời Nguyệt Nương vào thành, mua đứt luôn một cỗ xe ngựa, quá trình mua bán diễn ra rất thuận lợi.
Sự kiện huyên náo hôm qua, bản mặt hắn nhan nhản bao người thấy, giờ xuất hiện ai dám cả gan sính chuyện.
Dù thế, sắc mặt Lâm Thần mỗi lúc một trầm.
Không gì khác hơn, hắn nghe lỏm người bán hàng trò chuyện, biết được Minh Bác Văn và Ca Quân đ·ã c·hết, hiện trạng vô cùng thê thảm cực kỳ.
Tứ chi phân đoạn, hạ bộ bị cắt, thủ cấp thì m·ất t·ích, chỉ có thể dựa vào quần áo để nhận biết thân phận.
Nghe được tin này, tâm Lâm Thần không yên, sợ có kẻ âm thầm giá họa nên vội vàng rời thành.
Đâu hay biết, khi hắn mới bước ra khỏi cổng, ở trên tường thành cao chót vót có một trung niên nam tử đang đứng sẵn, đăm chiêu quan sát y.
Thị vệ thân cận bên cạnh người trung niên thấy Lâm Thần sắp khuất khỏi tầm mắt, không khỏi sốt sắng dò hỏi: "Thành chủ, có nên cho người bám theo không?"
Vô Nhất Vệ trầm ngâm, đắn đo một chút thì lắc đầu: "Không cần thiết, chỉ tội chọc giận người phía sau thôi."
Dứt lời, Vô Nhất Vệ xoay người đi xuống. Trên đường, ông lại nói: "Thà phí lực đi theo dõi, ngươi nên đi qua canh chừng tên Bắc Lâm kia còn hơn."
"Vâng!"
"Canh kỹ vào một chút, đừng để Bắc Lâm trốn. Kẻo có người tới tìm, ta không có cái để mà giao nộp."