Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19: Kịch chiến.
Lâm Thần lấy cẩn trọng làm đầu, đường trở lại quanh co ba bốn bận mới về đến thôn.
Vừa tới đầu thôn, mưa đã bắt đầu rơi, Lâm Thần một mạch kéo dây cương, đánh xe ngựa về nhà.
Khi vào đến sân, đập vào mắt hắn là cánh cửa chính bị vỡ nát, cảnh vật bên trong ngổn ngang, các vật dụng vụn vỡ lan tràn khắp nơi.
Thấy cảnh này, Lâm Thần hoảng hốt, điên cuồng lao thẳng vào trong, nhưng đón chờ hắn chỉ là một ngôi nhà trống trơn, không một bóng người.
Bỗng, ở ngoài có tiếng bước chân lõm bõm trong mưa vọng tới bên tai.
Cảm giác bất an dâng trào, Lâm Thần bước ra ngoài.
Ở ngoài đấy, trên dưới mười mấy người mặc đồ đen, khăn bịt kín mặt, đầu đội nón lá vành rộng, trong tay loan đao đã rút sẵn chờ đợi.
Mây đen giăng kín, nhật liệt che khuất, sắc trời ám mờ, Lâm Thần đứng trong vòng vây, mắt đảo đề phòng, nguyên khí huy động, tùy thời bạo khởi.
Trên tầng trời, ánh chớp rực sáng một khoảng thiên địa, tiếng sấm rền vang khắp mọi ngõ ngách, lẫn vào trong đó tiếng ngựa hí dài, bất đắc dĩ trở thành còi hiệu khai màn cho cuộc chiến đôi bên.
Một hắc y nhân xông lên, kiếm lóe đường sáng. Nhưng không chạm được người Lâm Thần, đã thấy Lâm Thần giẫm mạnh chân, nguyên khí trong người y bùng nổ, lan tràn bốn phía đánh bay gã.
Lâm Thần nhấc tay, hạt mưa như dừng lại trong tích tắc.
Trong tích tắc đó, nguyên khí hắn đã bao vây lấy kẻ t·ấn c·ông kia, ngón tay bóp lại, muốn dùng sự ưu việt về nguyên khí, bóp nát tay đối thủ.
Bất quá, ý đồ chưa thành, sau lưng Lâm Thần truyền đến âm thanh xé gió, mang theo mãnh liệt nguy cơ cận kề, bắt ép hắn phải thu nguyên khí về bao bọc, bảo vệ cơ thể, đồng thời xoay người, vội lui về sau.
Lưỡi kiếm ánh lên trong mắt, thiếu chút nữa Lâm Thần đã ăn trọn một đao chí mạng.
Lâm Thần vận khí, một chưởng tung ra, đánh bay kẻ ám toán mình ra xa. Song, lại một kẻ không s·ợ c·hết lao tới, nhắm tới cánh tay đang giơ kia của hắn mà chém.
Trước thế công của đối phương, Lâm Thần lách người, dùng tay còn lại tung chưởng đánh bay gã.
Nhưng đấy không phải hồi kết, hắc y nhân liều mạng muốn g·iết người, từng hồi đánh xen kẽ không cho Lâm Thần kẻ hở nghỉ ngơi.
Đối phương phối hợp ăn ý, trùng điệp t·ấn c·ông, trước sau tới lùi nhuần nhuyễn.
Tuy thực lực của bọn họ chỉ ở Uẩn Linh, lại đánh cho một Tẩy Tủy nhị đoạn như Lâm Thần không đường thở, chỉ biết tiêu hao lượng lớn nguyên khí, phòng thủ đủ đường.
Giờ đây Lâm Thần mới nhận ra khuyết điểm của bản thân, hắn không có võ học, chiến đấu hoàn toàn dựa vào phản ứng cơ thể, cùng nguyên khí vượt trội chiếm thế thượng phong.
Kiểu chiến đấu như vậy, đấu một với một hắn có thể dễ dàng thắng, chứ đấu với nhiều người lập tức lộ rõ thiếu sót.
Bất quá, khoảng cách giữa Tẩy Tủy và Uẩn Linh là rất lớn, rất khó để lấp đầy.
Lâm Thần đánh không lại, trong thời khắc nguy nan, hắc y nhân đồng loạt vây kích.
Hắn gầm lên một tiếng, dùng toàn bộ nguyên lực tụ lại thành khí tràng, lan tỏa bốn phía, trực tiếp thổi bay tất cả hắc y nhân ra xa.
Một chiêu này, Lâm Thần đã hao gần như muốn hết nội năng, cũng may thành quả khá tốt, đá·m s·át thủ trọng thương không nhẹ, khó lòng đứng lên ứng chiến tiếp được.
Trận đấu tuy gian nan, nhưng hắn là người đứng vững cuối cùng!
Lâm Thần lấy một hơi, toan tới hỏi bọn chúng tung tích của Nguyệt Nương và Phượng Chu Thiên thì không biết từ đâu lồi ra một cây kim châm, bất thình lình sượt ngang qua má.
Tốc độ kim châm cực nhanh, Lâm Thần không có khoảng trống để phản ứng. Càng đáng sợ hơn nữa, khi nó lại xem phòng hộ của hắn tựa giấy mỏng, xuyên qua một cách dễ dàng.
Lâm Thần kinh hoàng, đồng tử co rút, ngước nhìn lên trước, chỉ thấy một hắc y nhân khác, đang thả chậm cước bộ đi lại phía mình.
Người đến không giống với những hắc y nhân hắn đã đánh, gã không có bịt mặt, toàn thân toát ra phong phạm cao thủ, khắp người quẩn quanh những kim châm bán trong suốt đang lượn lờ.
Lâm Thần chú ý tới những cây kim châm đó, nhận ra chúng không phải thực hữu, mà từ đậm đặc nguyên khí tụ thành.
Một màn làm Lâm Thần thán kinh, đây là lần đầu tiên hắn thấy người có thể vận dụng nguyên khí đến được trình độ này.
Chân chính cao thủ đến rồi!
Lâm Thần một mặt ngưng trọng, toàn thân căng lên, điều động toàn bộ nguyên khí còn sót lại bảo vệ quanh thân.
Đối với động thái Lâm Thần, hắc y nhân hoàn toàn không để vào mắt, miệng gã nhếch lên xem thường, nhấc tay điểm nhẹ, toàn bộ kim châm quanh gã liền lao nhanh đến Lâm Thần như vũ bão.
Lâm Thần né sang một bên, hòng tránh đi số kim châm đó, nhưng những cây kim này cứ như tự có ý thức, lượn thành vòng cung bám lấy không buông.
Kim châm đeo theo, Lâm Thần chỉ biết dùng toàn lực né tránh. Ngặt nỗi, kỹ năng ứng chiến của hắn quá ít.
Trong một giây phút không chú ý, Lâm Thần nghiêng người tránh đi một cây kim châm phía trên, bên dưới lại bị một cây châm khác xuyên qua bắp chân.
Dù thế, cơ thể Lâm Thần ban đầu hoàn toàn không có cảm nhận được cơn đau, chỉ có ý chí sinh tồn mãnh liệt trỗi dậy, tốc độ lẫn sức mạnh tựa hồ nhỉnh hơn mấy phần. Nhờ thế mà vượt qua được đợt t·ấn c·ông của đối phương.
Tiếc thay, chừng đó là chưa đủ, né được một đợt, số kim châm ấy lại quay ngược về.
Một đợt tiến công khác lại tiếp diễn. Và hiển nhiên, lần này Lâm Thần không kịp ứng phó, bị xỏ xuyên khắp người.
Hắn bất lực, đôi chân yếu ớt không thể đứng vững nổi, ngã sấp xuống.
Mưa rơi lả tả, giọt mưa lạnh lẽo đập vào từng tất da thịt n·hạy c·ảm của Lâm Thần.
Dòng nước chảy dài, cuốn theo máu thẫm tuôn ra từ v·ết t·hương của hắn chảy xuống.
Ánh mắt Lâm Thần mờ mịt, cả người kiệt quệ trong đau đớn. Nhưng hắn vẫn sống.
Mục đích đối phương không giống với bọn lúc nãy, gã không có hạ tử thủ, chỉ tập trung t·ấn c·ông vào tứ chi.
Hắc y nhân thong dong đi tới, Lâm Thần vươn cổ lên nhìn, ánh mắt hắn mờ nhòe nhìn gã.
Trước cái nhìn bất lực của Lâm Thần, hắc y nhân đã bóp lấy cổ y, nhấc bổng người lên khỏi mặt đất.
"Có người nhờ ta chuyển lời cho ngươi, thứ không thuộc về mình thì đừng nên cưỡng cầu, bằng không..."
Tay hắc y nhân hóa ưng trảo, một trảo đâm thẳng vào vùng đan điền Lâm Thần.
Toàn bộ thân thể Lâm Thần tức thì mất lực, đan điền vỡ nát, nguyên khí toàn bộ tuôn ra bên ngoài như thác đổ.
Chỉ ngắn ngủi một khoảnh khắc, Lâm Thần đã hóa thành phế nhân.
Khi này, hắc y nhân mới thả Lâm Thần ra, xoay người muốn đi.
Thế nhưng, chân gã nhón lên, đã bị giữ lại.
Lâm Thần dưới mặt đất, dùng chút hơi sức cuối cùng ôm chặt lấy chân hắc y nhân.
Mắt hắn nhìn gã, như muốn rách ra: "Hai người họ đang ở đâu? Các ngươi đã làm gì họ rồi?"
Hắc y nhân khó chịu, chân đạp lên cánh tay đang giữ gã lại kia, không kiên nhẫn nói: "Ngươi có lẽ còn chưa hiểu. Hiện tại ngươi sống được là vì có người muốn trông thấy bộ dạng thảm hại của ngươi mà thôi."
Lời vừa dứt, chân hắc y nhân dậm mạnh xuống, tiếng xương gãy răng rắc, giòn tan phát ra dưới chân.
Xương gãy nát mặc dù rất đau đớn, song Lâm Thần vẫn cắn răng chịu đựng, kệ cho bờ môi đã bị cắn nát, tơ máu trong mắt đã vằn hết lên. Hắn vẫn không thét lên một tia quằn quại, trước mặt địch nhân.
Hắc y nhân thấy thế thì mất hứng, để lại một câu: "Hãy sống như một con c·h·ó, chui nhủi hết phần đời còn lại đi."
Gã hóa khí thành châm, trực tiếp g·iết c·hết tất cả hắc y nhân còn đang lăn lộn trên mặt đất, rồi phủi tay, mặc xác Lâm Thần nằm đó trong cơn mưa mà rời khỏi nơi đây.
Hương máu lẫn lộn với hương mưa, máu chảy không ngừng, bị mưa cuốn trôi, thấm đẫm đỏ tươi trên mặt đất.
Lâm Thần nằm yên tại chỗ, thoi thóp trong sự bất lực, mặc cho những hạt mưa rơi đang dần lấy đi sinh mạng của mình.
Một khắc trước, ngôi nhà nhỏ đầm ấm, ba người vui vẻ bên nhau.
Một khắc sau, tất cả tan tành, chỉ còn lại một đống hỗn loạn, xác c·hết nằm la liệt và một kẻ đang chờ đợi tử thần đến rước.
Cuộc đời biến ảo, đối với Lâm Thần đến thế là cùng, hắn đã cố hết sức, vẫn là hoàn trắng tay.
Mệt mỏi tràn ngập trong từng tế bào, hắn muốn từ bỏ tất cả.
Ấy vậy mà, trong mê man, hắn thấy một nữ nhân đang cầm ô chạy lại phía mình.
Một tia hy vọng thoáng qua, Lâm Thần cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh, muốn nhìn rõ người đến là ai?
Thế nhưng, cơ thể hắn đã tới giới hạn, ý thức không thể gồng gánh, mí mắt nhắm lại, toàn bộ thế giới trong y đều trở thành một màu đen tối.