Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 01: Người mẹ lắm nỗi ưu tư.

Chương 01: Người mẹ lắm nỗi ưu tư.


"Rầm..."

Cánh cửa phòng bị đạp tung, Nguyệt Nương tiến vào trong gian phòng nhỏ hẹp.

Dưới ánh đèn yếu ớt chiếu rọi, nàng nhìn về chiếc giường bằng gỗ thô sơ, hiện lên trong tầm mắt là đứa con bảo bối mà nàng hết mực thương yêu đang nằm chỏng chơ trên đó.

Lâm Thần nằm ngủ, tiếng ngáy khò khò vang lên trong cuống họng, hòa với âm thanh mũi hít hà dựng nên bảng ca không lời đầy uể oải.

Thấy con mình không có chí tiến thủ như vậy, tay Nguyệt Nương bấu chặt, gân xanh trên trán đã nổi hết lên.

Gần nửa năm nay, nó cứ hết ăn rồi lại lăn ra thẳng cẳng ngủ mê man, chẳng màng đến thế sự, chẳng màng đến tu luyện. Đến cả người mẹ già khổ cực chăm lo cho nó cũng chẳng màng tới.

Nguyệt Nương quá đỗi giận dữ, hầm hực bước tới bên giường, lay người gọi: "Lâm Thần."

Đang trong mộng đẹp bị người lay lay đến tỉnh, Lâm Thần cáu kỉnh, bực tức hét: "Ai vậy? Phiền c·hết đi được."

"A!" Nguyệt Nương hơi khựng tay, khuôn mặt dần chuyển sang đỏ, huyết khí ứ tại lồng ngực, tức đến sắp thổ huyết.

Cơn tức dâng trào, nàng xách tai Lâm Thần kéo hắn ngồi lên. Âm trầm thốt ra từng chữ một: "Thần nhi! Con vừa nói cái gì đó, mẹ nghe không rõ. Nói lại một lần nữa cho mẹ nghe rõ hơn nào."

Nghe âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai. Lâm Thần choàng tỉnh, sương mù đọng trong mộng mắt lập tức tan biến.

Hắn nhịn xuống cơn đau, hì hì cười: "Hài nhi nói, tiên nữ từ đâu hạ phàm, lại đến đây đánh thức hài nhi."

Tất nhiên, Nguyệt Nương chẳng tin, nàng đâu có điếc.

Lâm Thần thấy sắc mặt Nguyệt Nương càng trầm hơn thì chững chạc nói lại: "Vừa nãy nhi tử cứ tưởng thần tiên tỷ tỷ nơi đâu giáng lâm, gọi nhi tử dậy. Hóa ra, vị thần tiên tỷ tỷ đó là nương, mà nghĩ cũng đúng. Nương so với thần tiên trên trời đâu có khác biệt, đều đẹp động lòng người như nhau cả."

Nguyệt Nương nghe mấy lời xua nịnh của Lâm Thần, trong bụng liền nở hoa, lại có chút chột dạ mà buông tay, không nhéo hắn nữa.

Nàng chỉ đứng chống nạnh, cất tiếng răn dạy: "Con biết bây giờ đã là canh mấy rồi không? Sao suốt ngày cứ ngủ thế hả, đến khi nào con mới khiến mẹ có thể an tâm vì con đây?"

"Haiz! Đâu phải con muốn thế, do số trời nghiệt ngã, đưa đẩy Thần nhi bị người đánh đó chứ." Lâm Thần lên tiếng than vãn.

Lời của hắn truyền đến tai Nguyệt Nương, không những không khiến nàng nguôi giận, trái lại càng cáu gắt, hét lên: "Đó là chuyện nửa năm trước rồi."

"A!" Lâm Thần giật mình: "Lâu đến vậy ư?"

Khóe miệng Nguyệt Nương giật giật, ngón tay co vào rồi lại giãn ra. Hiển nhiên, đã bị chọc tức đến mức muốn xuất thủ phang cho đứa con không nên nét trước mặt một chưởng.

Phải kiềm chế lắm nàng mới ép mình bình tĩnh, tâm thầm nhủ đó là hài tử mình mang nặng đẻ đau sinh ra, không được đánh, không thể đánh!

Lâm Thần thấy phản ứng của Nguyệt Nương, biết sự chẳng lành, bèn trưng bộ mặt đáng thương, giở ra bài ca than thân trách phận cũ rích thường ngày:

"Đều do con vô năng, đã mười mấy tuổi đầu thực lực còn không bằng mấy đứa nhỏ bảy tám tuổi đầu làng. Thiên phú đã thế, Thần nhi biết trách ai, đến mối tình đầu cũng khinh bỉ Thần Nhi. Đánh Thần Nhi ra nông nỗi này. Giờ đây ngoài nằm chờ c·hết thì chẳng biết phải làm gì hơn."

Trông Lâm Thần tủi thân, mặt rầu rĩ, cả người chán chường, cục tức trong lòng Nguyệt Nương vơi đi hơn tám chín phần.

Nàng mủi lòng ngồi xuống, xoa xoa lưng Lâm Thần: "Con không nên nản chí. Chỉ cần con quyết tâm, mẹ tin có một ngày con sẽ vang danh thiên hạ, trở thành cường giả, hùng cứ một phương."

Lâm Thần không đáp lại, chỉ lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt bất giác quét sang khung cảnh ngoài ô cửa sổ.

Bên ngoài, mặt trăng đã leo lên được non nửa, ẩn hiện dưới đám mây trắng trôi dạt vô định.

Cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, khiến tâm tình đang làm bộ ngổn ngang của Lâm Thần trở nên chân thật hơn bao giờ hết.

Hắn buồn vui lẫn lộn, không khỏi khổ sở lắc đầu.

Nguyệt Nương tinh mắt, phát hiện tâm tình đầy sầu não của Lâm Thần. Thấy y hôm nay có điều khác lạ, lòng nàng lo lắng lại không biết nói gì cho hơn.

Nàng vốn chẳng giỏi trong khoảng an ủi người khác, chỉ ngập ngừng bảo: "Thần Nhi đừng buồn nữa. Cũng đã khuya, con cùng mẹ ra ngoài dùng bữa thôi."

Nói đến đây, không chờ Lâm Thần phản ứng, Nguyệt Nương đã đứng dậy, kéo tay Lâm Thần đi ra ngoài.

Nguyệt Nương đẩy Lâm Thần tới bên bàn ăn, ép hắn ngồi xuống, rồi nàng ngồi phía đối diện. Khi này, cả hai mới bắt đầu dùng bữa tối.

Nguyệt Nương nhìn Lâm Thần cúi gầm đầu ăn, trông bộ dáng thực sự tội nghiệp.

Âu, cũng là con do nàng vất vả đẻ ra, thâm tâm sao không đặng xót thương?

Nhưng vì tương lai của nó, nàng kiềm hãm hết thảy xúc động đang trào dâng, c·hôn v·ùi ý định nói sự thật về thân thế cho nó nghe.

Cơm nước đối với Lâm Thần qua vài hồi nhịp thở đã xong xuôi. Cơm canh đạm bạc chẳng khơi gợi nổi tâm hồn ăn uống của gã là bao để mà luyến tiếc.

Tuy nhiên, dù đã đặt đũa xuống, Lâm Thần lại không có đứng lên. Gã vẫn ngồi đó, chờ cho Nguyệt Nương ăn hết. Sau đó, thực thi nhiệm vụ dọn dẹp, rửa chén bát.

Tiếp theo... một mạch chạy thẳng cẳng, vèo về phòng mình nằm ngủ ngon lành.

Nguyệt Nương nhìn cước bộ Lâm Thần thoăn thoắt, nhanh như gió thổi chạy vào gian phòng xập xệ kia thì bất lực.

Nàng nói mãi rồi mà đứa nhỏ này có đời nào chịu nghe đâu, suốt ngày chỉ có ngủ là giỏi.

Không có biện pháp, Nguyệt Nương thở dài, chán nản thổi tắt hết nén trong nhà. Đương theo đó, bóng tối đêm thâu xâm lấn, ồ ạt tràn vào như muốn nuốt trọn lấy thân ảnh của Nguyệt Nương.

Thế nhưng còn chưa kịp thực hiện được ý đồ, cả người Nguyệt Nương đã biến mất, không để lại một chút dấu tích.

Trên mỏm đá cao, cách nhà Lâm Thần trăm dặm có hơn. Thân thể Nguyệt Nương mờ ảo dần lộ rõ bóng dáng.

Khác với khi nãy, Nguyệt Nương giờ đây lãnh đạm, đầy vẻ uy nghiêm, tâm cao ngạo cốt, khí thế toát ra bức người.

Mắt Nguyệt Nương liếc vào cánh rừng không xa trước mặt, từ tốn mở miệng hỏi: "Ngươi gọi bổn tọa ra đây là có chuyện gì?"

Trong cánh rừng âm u, thân hình già nua với đầu tóc trắng bạc, tựa sợi tơ mong manh gắn trên đỉnh đầu, chầm chậm bước ra khỏi bóng tối.

Vừa thấy Nguyệt Nương, Bạch Lão Nhân lập tức cúi thấp, hai tay chắp trước ngực hành đại lễ, vội vàng bẩm.

"Thưa bệ hạ! Thần giới nay bất ổn, 'Ám' hoành hành khắp nơi. Địa phận chúng ta quản lý đã bị chúng tàn phá qua không ít... Thần kính xin, thỉnh bệ hạ mau trở về, bình ổn đại cục."

Nói tới mấy lời cuối, Bạch Lão Nhân cúi người càng thấp, lưng còng đến không thể còng hơn được nữa.

Từng động tác, cử chỉ của lão đều hết sức cung kính. Nếu chú ý kỹ, sẽ thấy hai chân lão ấy hơi run run.

Không thể trách Bạch Lão Nhân nhút nhát, chỉ có thể trách tính khí bệ hạ thất thường, biết bao kẻ vì nói năng phật ý ngài mà đã tan thành cát bụi.

Lão chẳng muốn mình biến thành một trong số đó. Ấy thế mà đám khốn nạn trên kia lại bắt lão lê cái thân già xuống đây làm người truyền lời.

Có biết chuyện này nguy hiểm lắm không? Một lời sơ sẩy liền về với đất mẹ chứ chả chơi.

Những gì cần nói đã nói, Bạch Lão Nhân chẳng dám ngẩng đầu, mắt chuyên chú nhìn xuống đám cỏ dưới chân.

Gió nhẹ khẽ khàng mang theo hơi sương lành lạnh thổi qua người lão, nương theo đó hơi lạnh vuốt ve từng tất da thịt.

Dĩ nhiên, Bạch Lão Nhân không bị cái lạnh của sương đêm làm cho cóng người, mà cái cảm giác lạnh buốt xuất phát từ ai kia đứng ở đằng trước mới khiến lão quan ngại.

Bạch Lão Nhân kinh hoảng, bất quá không dám dùng thần thức tìm tòi, chỉ len lén ngước nhìn.

Đầu ông vừa ngẩng, đập thẳng vào trong mắt Bạch Lão Nhân là khuôn mặt băng giá, cùng với hàng chân mày có chút xíu khẽ cong của Nguyệt Nương.

Dù hàng mày liễu của Nguyệt Nương chỉ cau lại một chút xíu mà thôi, cũng đủ để Bạch Lão Nhân hãi hùng kh·iếp vía.

Bạch Lão Nhân vội vàng quỳ rập trên mặt đất, khẩn trương đùn đẩy trách nhiệm: "Bệ hạ oan uổng! Hạ thần không có ý thúc giục ngài, đó là chủ ý của đám người trưởng lão và ả Phượng Thanh..."

Nói đoạn nửa chừng, Bạch Lão Nhân biết mình lỡ lời, ngay lập tức vỗ mạnh vào miệng một cái, không dám nói tiếp.

Mấy tên già trưởng lão kia không nhắc đến cũng được, nhưng Phượng Thanh là ai chứ?

Là tỷ muội vào sinh ra tử với bệ hạ. Nói xấu ả ta trước mặt bệ hạ, coi như chuyến này của lão có đi mà chẳng cần về nữa rồi.

Chương 01: Người mẹ lắm nỗi ưu tư.