Chương 02: Mưu hèn kế bẩn từ Bạch Lão Nhân.
Y như rằng, bầu không khí quanh người Bạch Lão Nhân bắt đầu trở nên tê cóng, bất chấp tu vi, thể chất lẫn phòng hộ.
Cái lạnh xồng xộc thẳng vào thức hải, như muốn đóng băng toàn bộ thần hồn lão lại vậy.
Bạch Lão Nhân hoảng càng thêm hoảng, muốn hô xin tha mạng. Ngặt nỗi, cơ thể ông đã bị hàn khí cộng nỗi sợ lấn át, cả người giờ đây đã chẳng thể cử động, nói gì đến việc mở miệng cầu xin.
Cái lạnh mỗi lúc một tê buốt, Bạch Lão Nhân sắp không chịu được thêm, muốn buông xuôi tất cả.
Thế mà, ngay khi lão nhắm mắt chịu trận thì hàn khí đột nhiên biến mất.
Khí lạnh đến nhanh, tan cũng nhanh, khiến Bạch Lão Nhân chịu một phen khiếp vía, toan lấy một hơi thở ra để bình ổn tâm tình, lại ái ngại bệ hạ ở đây mà không dám, đành nuốt hết hơi vào trong bụng.
Nguyệt Nương dọa nạt Bạch Lão Nhân một chút là đủ, xong liền chẳng màng tới lão ta.
Ánh mắt nàng chuyên chú nhìn về một hướng xa xăm, hướng ngôi nhà tồi tàn trong thôn nhỏ quê mùa mà nhìn.
Mặc cho ngôi nhà đó cách nơi đây trăm dặm, nhưng đối với nàng chẳng khác gì gần ngay trước mắt.
Nàng đăm chiêu nhìn ngôi nhà chứa đầy hồi ức.
Thoáng qua tần ngần, rồi bỗng lắc đầu, nói: "Còn chưa được! Ngươi chuyển lời của bổn tọa tới mấy lão già sắp xuống lỗ kia. Qua một đoạn thời gian nữa bổn tọa sẽ tự trở về, không cần cử người tới hối thúc."
Lời của Nguyệt Nương làm cho Bạch Lão Nhân cảm thấy khó xử. Lão cứ thế về kiểu gì chẳng bị mấy bô lão trên đó khiển trách.
Nhưng không đi, bệ hạ giận lên thân già của lão càng không gánh nổi.
Trước sau tiến thoái đều không ổn, Bạch Lão Nhân đảo vòng mắt, vắt óc suy nghĩ tìm đối sách.
Khoảng tầm mấy giây ngắn ngủi vận dụng hết chất xám, Bạch Lão Nhân cả gan ngẩng đầu, chắp tay tâu: "Bệ hạ sao không mang theo thiếu chủ lên thần giới? Như thế vẹn cả đôi đường, chẳng phải hay lắm ư?"
Nguyệt Nương quay sang nhìn Bạch Lão Nhân, hừ lạnh: "Là vẹn toàn cho bổn tọa, hay vẹn cho ngươi?"
"Hạ thần không dám."
Đầu Bạch Lão Nhân vừa ngẩng lên liền cúi xuống, cả người run như cầy sấy.
Bộ dáng y như thế, Nguyệt Nương thấy mà mất cười. Nhưng vì giữ gìn hình tượng, nàng hắng giọng cố ép mình nhịn xuống.
Sau đó, Nguyệt Nương mặt không đổi sắc, hướng Bạch Lão Nhân hỏi: "Ngươi có biết vì sao bổn tọa lại tốn công, tốn sức ở lại đây mà không đưa Thần nhi lên thần giới?" .
"Thần ngu muội, không dám tự ý thâm dò suy nghĩ của bệ hạ!"
"Thiên hạ cường giả, ai nấy đều phải trải qua ma luyện, tranh cơ duyên, đoạt tạo hóa. Ném trải khổ đau, chịu bất hạnh người thường không thể chịu được, mới có thể đứng lên vị trí vạn người không thể với tới."
Nói đến đây, Nguyệt Nương ngoảnh đầu nhìn ngôi nhà tồi tàn ấy. Thông qua ô cửa sổ, ngó Lâm Thần đang nằm ở trên giường, từ lâu đã ngủ say giấc nồng, thi thoảng trong mộng mơ mà lấy tay gãi gãi lên cổ.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt sắc lạnh, uy nghiêm của Nguyệt Nương dần lắng xuống, thay vào đó là sự dịu dàng, hiền từ của một người mẹ ngày thường nên có.
"Thần nhi là con của bổn tọa. Định sẵn khi sinh ra nên được vạn chúng kính ngưỡng. Nhưng đấy cũng là hạn chế của Thần nhi, tương lai của nó vì thế mà không thể tiến xa hơn được. "
"Dưới đôi cánh chở che của bổn tọa, thằng bé sẽ không thể cất cánh, vươn cao trên bầu trời rộng lớn. Rồi một mai, nó sẽ bị người dẫm đạp, trở thành hòn đá mài, giúp cho kẻ khác tiến lên đỉnh vinh quang."
Nguyệt Nương không muốn con nàng trở thành nấc thang để kẻ khác dẫm lên, nàng muốn Lâm Thần trở thành người dẫm lên nấc thang kia. Vượt mặt qua tất cả, vượt qua cả nàng.
Thuở nhỏ, bản thân nàng cũng chỉ là một đứa con gái hay mơ mộng chẳng biết sự đời, sau khi thân phụ bị kẻ thù sát hại, gia tộc toàn diệt, duy chỉ mình nàng may mắn sống sót.
Từ đó nàng ôm hận thù, một đường trải qua gian truân, chịu không biết bao nhiêu khổ hạnh cho xuể. Từng bước tiến lên, nàng vững bước chân trên con đường đầy sóng gió.
Trên con đường ấy, nhuộm máu vô số thiên kiêu chi tử, con em dựa hơi quyền thế gia tộc càng không thiếu. Cuối cùng, đạt đến được thành tựu như ngày hôm nay.
Con đường cường giả vĩnh viễn không có lối tắt, cũng chẳng thể bằng phẳng.
Vì lẽ đó, nàng mới mang Lâm Thần xuống nơi đây.
Để Thần nhi trải qua sinh hoạt khó khăn, nàng thậm chí còn tàn nhẫn ra tay đập nát linh căn, phong bế thể chất của chính đứa con do mình rứt ruột đẻ ra.
Tất cả là vì mục đích rèn luyện ý chí, mài giũa tinh thần cho Thần nhi.
Nàng lao tâm khổ tứ, vì Lâm Thần mà nghĩ.
Buồn thay, đứa còn trời đánh này thật là hết thuốc chữa, tệ hại đến chẳng thể tệ hại được hơn.
Khi xưa còn đỡ, dù tu luyện bị nhiều giới hạn nó vẫn cố gắng luyện tập.
Ai ngờ được, sau khi trúng phải tiếng sét ái tình với cô gái đầu làng, đứa nhỏ như ăn phải bùa mê thuốc lú. Suốt ngày bám đuôi theo con nhỏ đó a dua nịnh bợ, mong chiếm được tình cảm mỹ nhân mà bỏ bê việc tu hành.
Tất nhiên, con gái nhà người ta đâu có ưng bụng, bị quấy rối nhiều lần liền sinh khí, xuất thủ đánh nó một trận.
Mặc dù đối phương không có dùng toàn lực, thương thế Lâm Thần phải chịu cũng không hề hấn gì mấy, dưỡng đôi ba hôm là khỏi.
Song, đau đớn da thịt không đáng kể, tâm bệnh lại là vấn đề lớn. Nói c·h·ế·t tâm luôn cũng chẳng phải ngoa.
Sau khi thương thế lành lại, Lâm Thần cứ như thành người khác, cả người không có sức sống, chỉ biết ăn rồi ngủ, làm nàng buồn chán không thôi.
Lòng Nguyệt Nương sầu muộn, mà bên kia Bạch Lão Nhân đã rơi vào trầm ngâm, mắt tiếp tục đảo qua lại.
Trong một khoảnh khắc, lão bỗng nảy lên một ý nghĩ táo bạo.
Bạch Lão Nhân lấy hết dũng khí, lần nữa ngước nhìn Nguyệt Nương, dè dặt nói lên chính kiến của mình: "Bệ hạ làm vậy rất chí lý, vì tương lai thiếu chủ suy tính không sai. Chỉ là.... theo thần thấy, thiếu chủ tuy lớn lại không đủ chững chạc. Nguyên nhân sâu xa không thoát một chữ, tình..."
Trong thương thảo không thể một lần nói huỵch toẹt hết. Ba phần nói, bảy phần giữ lại mới là thượng sách.
Bạch Lão Nhân nói một phần, giữ một phần. Trông xem thấy độ của bệ hạ như thế nào, rồi mới quyết định có nên tiếp tục nói hay không?
Nguyệt Nương nghe Bạch Lão Nhân úp mở, lòng hiếu kì trỗi lên. Cái cầm thon thon hơi đẩy lên trước một chút, ngụ ý cho ông ta có thể trình bày tiếp phần sau.
Bạch Lão Nhân thấy chỉ thị, đâu dám kháng ý, lập tức phân trần: "Yêu, hận, tình, thù. Ranh giới giữa chúng xưa nay rất mỏng manh. Là yêu, là hận, cũng là thù. Thiếu chủ muốn trưởng thành, tất phải nếm trải đầy đủ hương vị, phải cảm nhận đầy đủ cay đắng ngọt bùi của nhân gian. Để làm được điều đó, thần có một chủ ý..."
Bạch Lão Nhân lại nói ba phần, giữ bốn phần trong họng không chịu nói ra.
Nguyệt Nương phát cáu, 'lão quy' thường ngày nhút nhát, bây giờ còn cái tật rào trước đón sau, đúng kiểu nàng ghét nhất.
Nàng khó chịu ra mặt, bảo: "Nói đi!"
"Kế của thần là như thế này..."
Nguyệt Nương nghe Bạch Lão Nhân ra sức bày vẽ kế sách, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Không ngờ tới con rùa rụt cổ có thể nghĩ ra được chủ kiến hay đến thế, khiến nàng phải nhìn nhận bằng con mắt khác.
Bất quá, sau một hồi câu thông, Nguyệt Nương thấy kế của ông ta không khả thi cho lắm.
Bạch Nhân sau khi trình bày xong thì lẳng lặng lùi bước, chờ Nguyệt Nương suy xét.
Mất một lúc, Nguyệt Nương mới cất tiếng phân định: "Khó lòng thực hiện."
"Thần không cho là thế." Bạch Lão Nhân tự tin nói: "Thần có dẫn chứng."
"Dẫn chứng gì?"
Bạch Lão Nhân chỉ ngón tay vào mình, thưa: "Thần chính là dẫn chứng tốt nhất."