Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 25: Sinh tử đấu.
Bạch Lão Nhân vội hô: "Đồ nhi, đừng nóng vội, chạy trước rồi quay về giáng một đòn hồi mã thương, g·iết ngược lại tốt biết bao. Đừng ở đây liều mạng!"
Bạch Lão Nhân khàn giọng khuyên bảo, nhưng bây giờ Lâm Thần như mất lý trí, hoàn toàn không nghe lọt tai.
Hắn chỉ đứng yên ở đấy, hai mắt đỏ ngầu nhìn nhị khí đang chui vào người Hắc Hồ kia.
Biết không khuyên được Lâm Thần, Bạch Lão Nhân ý đồ trực tiếp cưỡng chế, dùng thần thức xông vào thức hải hòng đoạt quyền.
Ai ngờ đâu, thần thức Bạch Lão Nhân mới chui vào thức hải Lâm Thần đã bị mịt mùng xích sắt ngăn cản, nửa bước không thể tiến thêm.
Thấy một màn này, Bạch Lão Nhân kinh nghi.
Đó là cái gì mà lại lợi hại đến thế, ngăn toàn bộ xâm nhập từ bên ngoài. Dù ông cũng không tài nào tiếp cận.
Phải biết, thực lực ông không còn như xưa. Tuy nhiên thần hồn tổn hao nhưng vẫn còn mạnh chán. Thế mà lại bị chặn đứng, bảo sao ông không kinh ngạc.
Dù thế, Bạch Lão Nhân cố thêm lần nữa, thử tiến hành c·ướp đoạt, chiếm quyền cơ thể.
Theo sát cùng lúc đó, Hắc Hồ đã hoàn thành công đoạn hấp thụ, thực lực đại tăng, thương thế cũng nhờ nhị khí áp chế xuống.
Cảm nhận năng lượng tuôn trào trong nội thể, gã tự tin loại bỏ đi kết giới đang bảo vệ mình. Dùng lực phóng xuất, lao đến t·ấn c·ông kẻ thù.
Hắc Hồ đến một trảo, so với trước uy thế mạnh mẽ gấp ngàn lần.
Lâm Thần đang ngẩn ra, theo bản năng phản xạ, nhấc kiếm chém ngang.
Song phương giao nhau, Lâm Thần tức khắc bị đẩy lùi, bàn chân trượt dài lún sâu vào mặt đất, sau lưng tông nát chục tòa nhà mới ngừng lại được.
Được thế, Hắc Hồ lao nhanh tới. Lâm Thần thấy đặng nhúng chân, nhảy lên cao.
Tiếc thay, tốc độ Hắc Hồ nhanh hơn, chân Lâm Thần vừa lên đã bị Hắc Hồ bắt lấy.
Hắc Hồ tóm được chân Lâm Thần liền lôi hắn xuống, nện mạnh vào nền gạch cứng rắn bên dưới.
Khói bụi mờ mịt du động, nhưng chừng đó chưa đủ để ngăn quyết tâm muốn g·iết người của Hắc Hồ.
Chỉ thấy gã dẫm mạnh chân, toan đạp Lâm Thần thành bánh vụn.
Khói bụi qua đi, Hắc Hồ híp mắt, dưới chân gã trống trơn, người chẳng thấy ở đâu.
Lúc này, sau lưng Hắc Hồ cảm ứng được nguy cơ mãnh liệt đang tới gần. Gã lập tức tiến lên trước, tay thì luồn ra sau tung chưởng.
Ở đằng sau Hắc Hồ, thân ảnh Lâm Thần hiện hữu, một kiếm chém lén hóa thành kiếm hụt.
Không những thế, Lâm Thần còn ăn ngay một chưởng.
Lâm Thần trúng chưởng, ấy thế mà Hắc Hồ không vui nổi.
Bởi lẽ, thân ảnh kia trúng chưởng của gã chỉ nổi lên gợi sóng, rồi tiêu thất mất dạng. Hiển nhiên, đây chỉ là tàn ảnh.
Hắc Hồ quan sát tứ phía, xoay một vòng, dè dặt dùng thần thức tìm vị trí cụ thể của Lâm Thần.
Bỗng, Hắc Hồ lùi về một bước, mũi kiếm sắc ngọt sượt qua yết hầu gã.
Thiếu chỉ một chút, Hắc Hồ chỉ cần chậm một chút thôi đã b·ị c·hém bay đầu.
Thoát một kiếp, Hắc Hồ toát mồ hôi lạnh, song cũng không quên giáng qua một trảo.
Bất quá, bóng dáng Lâm Thần phía trước đã biến mất từ lâu.
Hắc Hồ lần đầu gặp phải trường hợp này. Đến vô ảnh, đi vô tung, hoàn toàn không có dấu hiệu nhận biết.
Hiện tại gã chỉ có thể dùng cảm giác nhạy bén, trong điện quang hỏa thạch tránh né.
Nếu thực lực đối thủ vượt trội hơn gã thì đã đành, rõ ràng gã cao hơn một đại cảnh giới, lại bị đè đầu đánh như con, khiến gã điên tiết.
Cảm giác hiểm nguy lại đến, Hắc Hồ nghiêng đầu, nhưng lần này chậm hơn một chút, để cho lưỡi kiếm cắt vào bên má.
Thương thế không đáng kể, nhưng sỉ nhục đối với Hắc Hồ rất lớn lao.
Đáng hận nhất, khi kẻ kia thọt xong một kiếm liền mất hút, làm gã tức tối, không biết đánh đâu cho đặng.
Không có chỗ đánh, vậy phá nát chỗ này là được!
Nghĩ thế, khí tức Hắc Hồ bùng nổ, cuốn theo mọi thứ xung quanh gã trôi ra xa.
Thế mà, vẫn không thấy Lâm Thần hiện thân.
Cảm thấy có điềm, Hắc Hồ bất giác ngước mắt lên trời.
Ở đấy, Lâm Thần ngự không. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, bên trong lại không chút sức sống, chỉ có một tia tham lam mờ nhạt, ẩn hiện nhìn xuống.
Trông thấy địch nhân, Hắc Hồ cũng đỏ mắt, khí tụ pháp tướng, hiển hóa bàn tay cực đại, v·út lên hòng tóm lấy đối thủ.
Thế nhưng, lòng bàn tay hiển hóa sắp chộp Lâm Thần tới nơi, chỉ thấy Lâm Thần giơ tay lên trước, tức thì bàn tay ấy tự dưng khựng lại.
Không những thế, tay Hắc Hồ đang điều khiển hư ảnh cũng bỗng đứng khựng, không thể động đậy.
Đột nhiên cơ thể không thể nhúc nhích, Hắc Hồ tâm loạn.
Không để cho Hắc Hồ cơ hội hồi thần, thân ảnh Lâm Thần đã biến mất giữa hư không, xuất hiện cạnh bên gã.
Lâm Thần vung một kiếm, kiếm đến dứt khoát.
Ngỡ đâu ca này Hắc Hồ c·hết chắc, may sao trong phút giây gần kề sinh tử, gã được trả lại tự do, lách người sang một bên.
Một kiếm đi qua, Lâm Thần không lấy được mạng Hắc Hồ, nhưng xin nhẹ được một cánh tay của đối thủ.
Hắc Hồ vội vàng lùi về sau, giữ khoảng cách, cánh tay bị chặt đứt nổi lên vụ khí, chậm chạp mọc lại cánh tay mới.
Ấy thế mà, còn đang dở dang công đoạn hồi phục, Lâm Thần bất thỉnh lình xuất hiện sau lưng.
Như cũ, Lâm Thần một kiếm chém, Hắc Hồ nhanh nhạy, đáng lý là trốn kịp.
Ai ngờ, tay không cầm kiếm của Lâm Thần xòe ra trước, ngay tức khắc cơ thể của Hắc Hồ lần nữa rơi vào trạng thái cứng đờ.
Hắc Hồ cứ thế bất lực nhìn thanh kiếm cứa qua người mình.
Một đường kiếm dài hằn rõ trên ngực, cộng với v·ết t·hương vừa rồi ăn trái đắng từ Bạch Lão Nhân, khiến thương thế càng thêm phần dữ tợn.
Trúng một kiếm, Hắc Hồ khôi phục tự do, ôm ngực trốn.
Thủ đoạn đối phương quỷ dị quá mức, gần như không thể nắm bắt, không thể trốn tránh, chỉ có nước chịu trận, đứng đó cho người chém.
Lần đầu trong chiến đấu, Hắc Hồ cảm thấy bất lực đến vậy, lòng mang thoái ý, muốn trốn chạy.
Bất quá, gã muốn đi, không đồng nghĩa Lâm Thần sẽ tha cho gã đi dễ dàng.
Lâm Thần hiện lên liền biến mất, ma mị bất chợt t·ấn c·ông rồi tiêu thất. Toàn bộ trận chiến đều hoàn toàn nghiêng về một phía.
Hắn khống chế toàn bộ trận diện, Hắc Hồ chỉ biết co về phòng thủ, dùng ưu thế tu vi vượt trội, phòng thủ kín kẽ các bộ phận trọng yếu trong cơ thể.
Nếu không phải Hắc Hồ siêu việt hơn về mặt tu vi như vậy, trên căn bản là không chịu được một hiệp, đã bị Lâm Thần gặt đầu xuống làm bóng chơi.
Con giun xéo lắm cũng quằn, bị Lâm Thần ép đến không thở nổi, Hắc Hồ gần như phát điên.
Gã bất chấp việc vừa đột phá lên Thần Vực cảnh, chưa cảm ngộ được hết cảnh giới tinh túy mà cưỡng ép thi triển độc nhất thuật pháp, muốn mở ra Giới Vực.
Cưỡng ép dạng này cực kỳ nguy hiểm, phải dùng đến sinh mệnh lực làm đại giới dẫn động.
Tuy nhiên, so với tình cảnh hiện tại của gã, hy sinh như thế để diệt được địch nhân, hoàn toàn xứng đáng.
Giới Vực mở, toàn bộ thành trì, xa hơn một chút gã đều chưởng khống trong lòng bàn tay. Từng ngọn cây, lộng gió đều không thoát khỏi tai mắt gã.
Ở đó!
Hắc Hồ vung trảo đánh vào một khoảng không, nơi gã cho là Lâm Thần đang trốn. Đồng thời gã dẫn động làm không khí xung quanh ngưng kết, không cho Lâm Thần đường thoát.
Một chiêu tâm huyết, gã ngỡ đâu đã chắc ăn rồi.
Nào ngờ, ở đấy chẳng có gì!
Khi Hắc Hồ đang nghi hoặc, gã lại cảm ứng được vị trí của Lâm Thần.
Nhưng lần này không chỉ có một, mà là có vô số Lâm Thần đang hiện hữu trong Giới Vực gã khống chế.
Đâu đâu cũng là Lâm Thần, Hắc Hồ không khỏi nghệch mặt ra.
Cái quái gì thế này, rốt cuộc đang đấu với giống ôn gì vậy?
Rõ ràng là con người, lại so với Yêu càng xứng với chữ Yêu hơn.
Tuy nhiên, Hắc Hồ chinh chiến sa trường, kinh nghiệm phong phú, nghệch ra một chút liền bình ổn trở lại, khống chế khí lưu, ngưng động toàn bộ Giới Vực hòng bắt cho bằng được tên khốn đó.
Tiếc thay, Hắc Hồ vẫn bắt hụt.
Trên cao, thân ảnh Lâm Thần hiện lên, khoảng cách vô tình hay cố ý lại nằm ngoài phạm vi Giới Vực của Hắc Hồ một đoạn rất nhỏ.
Hắc Hồ nhướn mày, kẻ này cứ như ruồi bu, hầu như vô giải để bắt.
Kéo dài thêm gã sẽ bị chính mình tiêu hao mà c·hết mất, phải nghĩ cách mới được.
Không chỉ Hắc Hồ nôn nóng muốn kết thúc cuộc chiến, Lâm Thần ngự ở không trung cũng tựa hồ đang nôn nóng.
Chỉ thấy, tay Lâm Thần trực chỉ thiên, vô số kiếm mang thành hình, bắt đầu tuôn vào Giới Vực phía dưới.
Với đồn t·ấn c·ông của Lâm Thần, Hắc Hồ phất tay là đánh tan được vạn kiếm bủa vây.
Song, đấy chỉ là hư chiêu, thân ảnh Lâm Thần vô thanh vô thức, hiện ngay sau lưng Hắc Hồ đâm tới.
Hắc Hồ cảm ứng được quay sang. Gã vốn có thể tránh được, cũng có thể dựng lên phòng hộ thủ thế. Nhưng gã đã không làm vậy.
Trái lại, gã dồn toàn lực vào lòng bàn tay vươn ra. Muốn cùng Lâm Thần một hiệp quyết định thắng thua, phân ra sinh tử.
Kiếm Lâm Thần xuyên qua ngực Hắc Hồ. Song song lúc ấy, móng vuốt của Hắc Hồ cũng đâm vào ngực Lâm Thần.
Hắc Hồ muốn bóp tay lại, bóp nát tim của Lâm Thần.
Thế nhưng, ngay tại thời khắc quan trọng, Lâm Thần giở quẻ cũ, tay không cầm kiếm lại chợt duỗi ra.
Hắc Hồ vì thế bỗng mất khống chế, khựng lại trong chốc lát.
Trong chốc lát đó, Lâm Thần đã kéo kiếm một đường dài, cắt ngang Hắc Hồ thành hai nửa.
Hắc Hồ không cam tâm, chỉ thiếu một chút mà thôi.
Chỉ là một chút đó lại tựa xa xôi vô tận, chẳng thể hoàn thành được.
Toàn thân Hắc Hồ tán hắc khí, một viên Yêu châu rơi xuống. Khác ở chỗ, Yêu châu này lại lẫn vào màu trắng đục rất nhỏ đang lưu động.
Lâm Thần nhặt Yêu châu lên, bóp nát. Yêu khí bên trong bay ra, muốn hòa tan vào trong không gian thì bị Lâm Thần hút sạch sẽ vào người.
Vẻ mặt Lâm Thần khi này hiện lên nét thỏa mãn.
Sau đó... hắn ngã quỵ xuống, b·ất t·ỉnh nhân sự.