Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 27: Chuyến đi trắc trở.
Lê Liễu Thiền nhìn Lâm Thần, cũng vừa hay Lâm Thần ngó sang cô.
Hai bên nhìn nhau, chẳng có tia lửa xẹt qua, chỉ có một người trăm mối nghi ngờ, một kẻ chột dạ đang cố tỏ ra mình ổn.
Không biết bao lâu, hoặc chỉ là một khoảnh khắc, trong cái bầu không khí ngột ngạt đến từng hơi thở đều phải thận trọng ấy, Lê Liễu Thiền cất tiếng phá tan đi sự ám muội giữa đôi bên.
"Ngươi có biết đến... ân nhân cứu thôn chúng ta không?"
"Ân nhân gì?" Lâm Thần vờ hồ đồ.
"Là một nam nhân che mặt..."
Lê Liễu Thiền lơ đãng nói lại sự việc ngày thôn bị Yêu vây công, thi thoảng lại liếc sang Lâm Thần xem phản ứng của hắn.
Lâm Thần ngồi nghe không tỏ sắc thái.
Kỳ thực hắn không tỏ vẻ, chân chính là không để tâm.
Lê Liễu Thiền có nghi ngờ hay không, đó không phải chuyện quan trọng. Lúc ấy, hắn che mặt là vì sợ tên sát thủ đánh hắn tàn phế kia, đang ở đâu đó theo dõi mình.
Hiện tại đã khác, trải qua một trận chiến, thế sự với hắn giờ như phấn bụi, gió thoảng đẩy đưa không dính thân.
Đúng hơn là... hắn cảm thấy hiện tại bản thân có thể ứng phó được, nên mới tự tin như vậy.
Lê Liễu Thiền kể, Lâm Thần một bên ù ờ, lâu lâu cho cái biểu cảm kinh ngạc, thế là xong.
Tâm trí hắn lúc này thì thả trôi trong kí ức, thầm nghĩ không biết con Yêu kia c·hết chưa?
Lâm Thần táy máy vỗ vào vòng tay đôi ba lần, muốn gọi lão đầu ra hỏi cho rõ, chỉ là hiện tại có nhiều người, bèn nhịn xuống tâm tình.
Lê Liễu Thiền nói hết phần thôn được bạch y nam tử cứu trong thời khắc nguy nan, sau thì bắt đầu than thở chuyện trời cao mây xanh, ở đâu đâu cũng đem ra bàn vào.
Cứ thế, Lê Liễu Thiền một bên nói, Lâm Thần một bên phối hợp nghe.
Được một lúc, Lâm Thần bất giác rùng mình.
Hắn ngó quanh mới thấy, đám con trai đi cùng đoàn người đang nhìn về mình với ánh mắt rất chi nóng bỏng. Tựa núi lửa kìm nén chờ thời bùng phát dung nham, đem hắn thiêu thành tro bụi.
Lâm Thần thở dài, có phải hắn muốn đâu?
Thấy Lâm Thần thở ra, Lê Liễu Thiền ma mãnh cười, rồi tiếp tục cùng hắn 'trò chuyện'.
Đám con trai ứa gan, có kẻ không nhịn được tiến lên phá ngang, tới mời Lê Liễu Thiền uống nước, ăn đồ đủ kiểu, nói lời nịnh hót nghe rất êm tai.
Tiếc thay, Lê Liễu Thiền luôn là một mặt lạnh nhạt khước từ.
Gã đó không cam tâm, phế vật như Lâm Thần lại được Lê Liễu Thiền nói cười, còn mình thì nửa lời cũng chẳng chịu cho.
Thế nên gã muốn dây dưa, còn bắt đầu động tay chân.
Sau đó, ánh kiếm lóe lên, tóc mái của gã bị cắt lìa, lả tả rơi xuống đất.
Một màn kịch kết thúc êm đềm, gã kia biết sợ mà lui, Lê Liễu Thiền thu kiếm, quay sang mặt mày lại hớn hở, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lâm Thần giờ mới hiểu ra, không phải Lê Liễu Thiền đổi tính. Cô ta vẫn như cũ, không chỉ lạnh lùng mà còn rất b·ạo l·ực, không vừa ý sẽ xuất thủ đánh người, chẳng chút kiêng dè.
Có chăng, ngoài hắn ra... Lê Liễu Thiền, vẫn là Lê Liễu Thiền.
A! Thêm mấy con c·h·ó, con mèo hoang b·ị t·hương. Gộp chung vào một chỗ nữa mới chính xác.
Trong vô ý, Lâm Thần vẩn vơ nhìn sang Lê Nguyên, bắt gặp ánh mắt tán thưởng của Lê Nguyên đang nhìn về con gái.
Cảm ứng được cái nhìn của Lâm Thần, Lê Nguyên liếc xéo qua, sắc mặt liền trở nên cứng nhắc, khuôn mặt đâu đó hiện lên ý ghét bỏ không hề che giấu.
Hóa ra, từ khi hắn tỉnh lại đến giờ ông ta cứ khó dễ, là vì vậy.
Nhà có một 'bình rượu mơ' tất nhiên phải ra sức trông giữ, nhỡ b·ị c·ướp mất thì sao?
Tâm lý này hắn có thể hiểu được a!
Đêm về, đoàn người di tản, lánh tạm tại một tòa miếu hoang.
Sau khi phủ bụi, quét tơ nhện, mọi người mỏi mệt nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai tiếp tục cuộc hành trình.
Trăng cao mờ mịt, lên quá non nửa, Lâm Thần bất ngờ mở mắt, trước mặt là thân ảnh Bạch Lão Nhân trôi nổi.
"Lão đầu, ông bị sao thế?"
Thân hình Bạch Lão Nhân so với hắn nhớ mờ nhạt hơn rất nhiều.
Bạch Lão Nhân liếc hắn, lòng có giận mà không dám nói, chỉ bảo: "Cho ngươi vay mượn lực lượng, tiêu hao không ít."
Cho Lâm Thần mượn nhờ sức mạnh, tiêu hao đúng là không ít thật, nhưng chưa đến nỗi nào.
Nguyên nhân chính là lúc Lâm Thần ngất đi, một mình ông phải gồng gánh, kéo thân thể của Lâm Thần bỏ chạy.
Đồng thời, những ngày nay phải giữ tâm mạch cho hắn, không để tâm mạch hắn bị Yêu khí xâm lấn, nên mới yếu thành ra bộ dạng này đây.
"Ồ!" Sắc mặt Lâm Thần trầm xuống một chút, hỏi: "Con Yêu kia c·hết chưa?"
"Ngươi không nhớ gì sao?" Bạch Lão Nhân ngờ ngợ vấn ngược.
"Nhớ đã không hỏi."
Lâm Thần nói đến đoạn kí ức mình nhớ được, sau đó gặng hỏi Bạch Lão Nhân những phần ký ức bị thiếu sót.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Lão Nhân nghe thế, chỉ phủ vạt áo, thần thần bí bí bảo: "Không nhớ được thì không cần nhớ, đồ nhi chỉ cần biết đầu Yêu kia đ·ã c·hết rồi."
Lão đầu không cho tò mò, Lâm Thần càng tò mò.
Hắn chỉ tay vào ngực mình, tiếp tục ép hỏi: "Ở đây b·ị t·hương rất nghiêm trọng, nay không còn nữa, ông có thể giải thích không?"
"Còn có thể là gì? Vi sư vì ngươi bỏ ra không ít công sức, phải biết ơn vi sư đó, biết chưa?"
Bạch Lão Nhân nhận vơ công trạng.
Thực sự, ông bỏ không ít công sức giữ mạng của hắn. Song, chỉ giữ mạng, không có chữa trị, v·ết t·hương tự nó hồi phục, ông nào có can dự vào.
Ông hoàn toàn không rõ vì sao lại thế, mà e rằng trên đời này chỉ có mỗi bệ hạ mới thấu rõ ẩn tình bên trong.
Lâm Thần đăm chiêu nghĩ về lời của Bạch Lão Nhân.
Một lúc sau, hắn hỏi thẳng: "Lão đầu, ông muốn gì ở ta?"
Bạch Lão Nhân ngó lơ mặt đi, bộ dáng yểu xìu, ngáp tới một cái, rồi nói với hắn: Đồ nhi ngoan, vi sư mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
Dứt lời, Bạch Lão Nhân toan lẩn đi, nhưng nhớ tới một việc, bèn điểm ngón tay lên mi tâm Lâm Thần, rồi nói:
"Đồ nhi nhớ luyện cho tốt, vi sư không thể giúp cho mãi được đâu! Lần sau gặp chuyện, tự thân giải quyết lấy. Thấy không được thì chạy, chớ sính cường hại thân."
Bạch Lão Nhân nhớ rõ nhiệm vụ của mình, ông ở đây là hướng đạo chứ không phải trông trẻ.
Cái gì cũng tới tay, thiếu chủ làm sao trưởng thành?
Nói rõ ý tứ, từ nay không tùy tiện giúp Lâm Thần nữa. Sau đó Bạch Lão Nhân vào lại vòng tay, bỏ mặc Lâm Thần một mặt khó coi ở bên ngoài.
Lâm Thần xem như rõ ràng, lão đầu này không thể tin được. Mục đích của lão không rõ ràng, trạng thái cũng bấp bênh vô cùng.
Nhờ người không bằng nhờ mình, Lâm Thần nằm xuống, nhắm mắt nhưng không có ngủ.
Hắn đang nghiên cứu thứ mà Bạch Lão Nhân khi nãy đã điểm vào trong đầu. Đó là một bộ thân pháp, tự Tiềm Liễu Thuật.
Theo như giới thiệu, Tiềm Liễu Thuật thật sự rất lợi hại, thân như liễu, nhẹ nhàng uốn lượn, ẩn mình trong sâu thẳm, thoát ẩn thoát hiện.
Tiếc rằng, yêu cầu về nguyên khí của Tiềm Liễu Thuật khá cao, tiêu hao rất lớn, chỉ thích hợp trong lúc nguy cấp chạy trốn mà thôi.
Có một môn giữ mệnh cũng rất tốt, chỉ là Lâm Thần thấy không cần học ngay.
Dẹp môn Tiềm Liễu Thuật qua sau đầu, Lâm Thần chấp tay lên trán, nghĩ cách trong thời gian nhanh nhất tăng trưởng thực lực của mình.
Lão đầu không đáng tin, không thể dựa vào. Còn hệ thống thì càng chán, chả buồn nói làm gì.
Hệ thống căn bản là không thể trao cho hắn trợ giúp tức thời, cần phải tích lũy từ từ.
Mà thời gian cần, thì lại quá lâu.
Mỗi cảnh giới tăng lên tiêu tốn rất nhiều điểm số, một đoạn Tôi Thể tăng trưởng cần 100 điểm, mỗi đoạn Uẩn Linh cần gấp mười lần, 1.000 điểm mỗi đoạn. Tẩy Tủy càng là kinh khủng hơn, lên đến 10.000 mỗi đoạn.
Hắn muốn vượt qua Tẩy Tủy cảnh cần đến trên trăm ngàn điểm tích lũy.
Mỗi ngày coi như hắn ngủ li bì, cũng chỉ lấy được 240 điểm tích lũy. Nếu hoàn toàn dựa vào hệ thống, chí ít cần hơn một năm mới xông phá qua Tẩy Tủy, lên đến cảnh giới tiếp theo.
Song, chừng ấy vẫn là chưa đủ.
Thực lực tên sát thủ kia chắc chắn đã ở cảnh giới đó. Lại thêm gia thế của cái tên hôn phu Phượng Chu Thiên kia không nhỏ, khẳng định không thiếu cao nhân.
Chắc ăn hơn, hắn cần vượt qua thêm một đại cảnh giới nữa.
Để làm được điều ấy, tính sơ sơ thấp nhất cần phải bỏ ra hơn mười năm mới được.
Đó là chưa kể một ngày hắn còn phải ăn uống, sinh hoạt, lãng phí không ít thời gian.
Phải làm sao đây?
Lâm Thần lâm vào thế bí.