Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 28: Gặp người quen cũ.
Lâm Thần bất lực, hắn hiện tại không có cách, chỉ biết nằm ở đây, trong khi Nguyệt Nương và Phượng Chu Thiên chẳng rõ tung tích, chẳng rõ sống c·hết thế nào?
Không biết qua bao lâu, Lâm Thần buồn bã, buồn đến mức ngủ quên mất lúc nào chẳng hay.
Bỗng, tiếng hô hào "có Yêu, Yêu tập kích" khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Khung cảnh chùa hoang mới yên ả, giờ trở nên hoảng loạn.
Tuy nhiên, dưới sự cực lực chỉ đạo của Lê Nguyên, mọi người rất nhanh đã trật tự trở lại.
Đèn đuốc được thắp lên, mọi người phân thành hai nhóm. Người có sức chiến đấu sẽ vây quanh bên ngoài, bảo vệ trẻ em, người già yếu và người b·ị t·hương ở trong.
Lâm Thần hiển nhiên không thuộc dạng già yếu hay bệnh tật gì, hắn đã là Uẩn Linh cao thủ.
Nhưng Lê Liễu Thiền lại không biết điều đó, thế nên hắn lọt vào vòng trong, được sự bảo vệ của mọi người.
Được chăm sóc đặc biệt kiểu này, Lâm Thần có hơi ngại, lại chẳng ngăn được hắn ung dung hưởng thụ đặc ân.
Với tình thế hiện nay, việc để lộ thực lực có chút nguy hiểm, cừu gia thấy hắn sống không đủ chật vật thì toang mất!
Yêu trong đêm tối, hung hãn đồng thời táo bạo, chúng lao vào t·ấn c·ông một cách điên dại.
Ngỡ đâu, lại phải trải qua thêm một trận chiến đẫm máu nữa.
Lâm Thần cũng bắt đầu táy máy tay chân, lòng không yên.
Thế nhưng, khi này vô số mũi tên từ nơi xa bắn tới, trợ trận cho nhóm người Lê Nguyên.
Đương theo đó, một nhóm có khoảng trăm người, mặc trang phục quân nhân phi ngựa tốc hành áp tới, tham gia vào chiến trận.
Dưới sự góp mặt của họ, Yêu rất nhanh đã bị diệt gọn, một số con thì bỏ chạy mất dạng.
Kết quả thắng lợi hoàn toàn, hầu như không có người nào m·ất m·ạng.
Lâm Thần nhìn nhóm lính đến trợ giúp kia, ánh mắt bắt lấy một thân ảnh, đồng tử không khỏi co lại, lập tức cúi đầu lãng tránh.
Người đó, không ai khác chính là Bắc Lâm.
Bằng Đồng thất thủ, thành chủ t·ử t·rận, đến cả t·hi t·hể cũng chẳng còn, gã may mắn thoát kiếp, dẫn theo một nhóm lính trốn đến Nham Thành.
Là một kẻ đào binh, cái chức Thiên Hộ Ti tất nhiên chẳng thể nào giữ được. Hơn nữa, còn đối mặc với nguy cơ gánh lấy tội danh thất trách, thân lưu đày nơi biên ải cũng chẳng biết chừng.
Cũng may, tình thế giờ đây rất loạn, cần người thực lực cao cường, có kinh nghiệm lãnh đạo.
Nhờ đó, Bắc Lâm chỉ bị giáng làm Bách Hộ Ti, nhận lệnh đưa lính ra thành, hộ tống nhóm người tị nạn từ Bằng Đồng đến nơi an toàn.
Nhiệm vụ hộ tống này là cơ hội cho Bắc Lâm trở mình, chỉ cần hoàn thành tốt là có thể an ổn ở chức Bách Hộ, về sau thăng hạng là điều không khó.
Hôm nay, Bắc Lâm nhận được tin báo của thám thính, có nhóm lớn người tị nạn, thế là ông tức tốc dẫn lính tới, vừa hay có một màn như vừa rồi.
Lòng Bắc Lâm nhẹ đi không ít, thiếu chút nữa là hỏng bét.
Bắc Lâm cho binh đi tuần xung quanh, sắp xếp trên dưới ổn thỏa xong thì qua bắt chuyện với Lê Nguyên, người dẫn đầu nhóm tị nạn.
Một hồi trao đổi, Bắc Lâm nắm được tình hình sơ bộ của mọi người.
Ông liền niềm nở đi vào miếu, hỏi han người b·ị t·hương, ân cần thích lệ họ, còn trao cho nhau những cái ôm đầm ấm.
Thậm chí, muốn tự tay thay thuốc cho mọi người.
Mục đích Bắc Lâm làm thế chỉ để lấy lòng, xây dựng hình tượng.
Chiêu trò như vậy trước kia đã làm rất nhiều, nên diễn đến rất thành thạo.
Đang thể hiện tình thương bao la, bác ái của mình, Bắc Lâm chợt chú ý tới một người.
Đối phương cúi đầu, biểu hiện lấm la lấm lét rất là khả nghi.
Bắc Lâm tinh tế đánh giá kỹ người nọ, nét mặt ấy làm ông nhớ tới một người không nên nhớ tới, khiến ông rùng mình.
Nghĩ tới nhóm tị nạn này từ thôn gần Bằng Đồng chạy tới, Bắc Lâm sợ đến vỡ mật.
Cái sợ lất át hết mọi tham lam trong Bắc Lâm lúc bấy giờ. Ông một đường xoay người, nhón gót muốn trốn.
"Bắc Bách Hộ, phát hiện một nhóm tị nạn khác khoảng mười mấy người cách đây vài dặm, nên làm thế nào đây ạ?"
Khi Bắc Lâm đang toan chạy thì tên lính thám thính trở về báo tin.
Bắc Lâm giận đến run rẩy, không nói không rằng tiếp tục rảo bước.
Không thể lên tiếng, không thể tỏ ra hấp tấp, hình như tên kia chưa nhận ra mình. - Bắc Lâm nghĩ thầm.
Chỉ mấy bước, Bắc Lâm thành công ẩn mình sau vách tường
Khi này, ông nhìn về tên trinh thám vẫn lẻo đẽo theo sau, ghì giọng nói nhỏ: "Cho người qua đó."
Sau khi đuổi tên phiền phức đi, Bắc Lâm cũng đi.
Ông không dùng ngựa mà yên hơi lặng tiếng chạy bộ về lại Nham thành, muốn dẫn theo vợ con cuốn gói quy ẩn.
Ông cứ tưởng, Bằng Đồng bị Yêu t·ấn c·ông tan tành thành dĩ vãng, chuyện cũ theo đó cũng được xí xóa. Nhưng có lẽ, ông đã nghĩ quá đơn giản.
Nhớ đến sự kiện Yêu t·ấn c·ông Bằng Đồng, Bắc Lâm nảy lên một ý nghĩ đánh sợ.
Có khi nào, việc này là do cô gái kia làm ra hay không?
Đồ một thành để xả giận, đối với cường giả mà nói là một chuyện gì đó trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Nghĩ đến Lâm Thần trước kia từng tuyên bố, Bằng Đồng đẫm máu...
Giờ không phải, Bằng Đồng máu chảy thành sông rồi đó ư?
Bắc Lâm càng nghĩ càng phát kh·iếp, tốc độ tựa hồ tăng lên thêm vài phần.
Trong đêm, Bắc Lâm quay về căn nhà tạm bợ mới được cấp cho, giục giã kêu vợ mình dậy, rồi hối hả thu xếp hành lý.
Vợ Bắc Lâm thấy chồng kỳ lạ, không phải dẫn binh đi xa, sao trông đêm lại quay về. Biểu hiện còn hấp tấp, như thể sắp c·hết tới nơi?
Lòng bà không yên, biết có chuyện nên gặng hỏi, nhưng Bắc Lâm không có ý giãi bày.
Đến khi Bắc Lâm muốn đánh thức hai đứa nhỏ trong nhà dậy, thì bị vợ cản trở.
Vợ Bắc Lâm bảo: "Ông không nói, tôi với con không đi đâu hết!"
Thấy vợ mình quyết ý như thế, Bắc Lâm thở dài, dắt bà ta qua một xó, yếu ớt kể lại tiền căn hậu quả.
Nghe Bắc Lâm kể, bà vợ thất thanh la: "Ông thuê sát thủ..."
Bắc Lâm vội lấy tay bịt miệng vợ mình lại, ngón tay đặt lên môi mình xì xì, bảo bà ta nhỏ tiếng một chút.
Người vợ gục đầu, Bắc Lâm mới thả tay, ngán ngẩm than: "Giận quá mất khôn, giận quá mất khôn."
Minh Bác Văn dù gây họa cho ông không ít, nhưng ông thật sự rất thương gã, đúng hơn là rất thương vợ mình.
Khi Minh Bác Văn c·hết không toàn thây, vợ ông khóc sướt mướt, khóc rất thương tâm, làm ông xót hết cả ruột gan.
Trong cơn nóng, ông cho người đi tới phân đà Sát Nguyệt Lâu, thuê sát thủ.
Nào ngờ đâu, đối phương quá kinh khủng. Người không diệt được, trái lại Sát Nguyệt Lâu chỉ vỏn vẹn trong một đêm đã bị bứng đến tận gốc rồi.
Vợ Bắc Lâm hiểu được suy nghĩ của ông, bà áy náy nói: "Là tôi hại mình rồi."
"Không! Bà đừng có nói vậy." Bắc Lâm lại thở dài, ảo não giục: "Chúng ta mau trốn thôi."
"Ông định đi đâu, nếu đối phương thật lợi hại như ông nói, dù có trốn đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của người ta."
Bắc Lâm nghe vợ mình phân tích thì trầm mặc.
"Mà ông chắc vị đại năng đó, là cô nương kia không?" Vợ Bắc Lâm hỏi.
"Chắc là không sai." Bắc Lâm phân vân đáp.
Vợ Bắc Lâm gõ vào đầu ông, mắng: "Chuyện còn chưa đến đâu, ông lo xa làm chi."
Bắc Lâm uy dũng là thế, bị vợ gõ thì chỉ biết xoa xoa đầu: "Nhưng giờ không lo, đến khi đúng rồi, chỉ có nước ôm nhau c·hết chung."
"Ờ..."
Vợ Bắc Lâm suy nghĩ, mắt đảo láo liên một hồi, rồi bày kế: "Hay thế này, thử trước rồi hẵng tính sau."
"Thử thế nào?"
"Hồi sáng tôi có nghe nói con trai của Bùi Đức mắc bệnh n·an y·, thầy bà chữa không được, bị trượng hình đánh đến sống dở c·hết dở."
"Hả? Liên quan gì đâu mà bà nhắc đến."
"Có đó..."
Người vợ thủ thỉ bên tai Bắc Lâm, bày kế cho ông.
Bắc Lâm nghe xong, mắt sáng như sao, song ông vẫn có phần e ngại: "Nếu bị lộ là do tôi tính kế sau lưng bọn họ thì sao?"
"Dù gì cũng trốn, lộ thì trốn thôi, ông lo cái gì!"
Nghe đặng, Bắc Lâm tần ngần, bà vợ chen thêm vào một câu: "Ông cứ làm đi, tôi ở lại sắp xếp trước sau, có chuyện chẳng lành liền mang hai con trốn lên kinh đô. Ông thấy thế nào?"
"Được!" Bắc Lâm cắn răng gật đầu.