Chương 03: Ngôi nhà nhỏ có thêm thành viên mới.
Nguyệt Nương nhìn trên dưới Bạch Lão Nhân một lượt, mắt tỏ vẻ đồng cảm.
Không ngờ, lão già trước mặt lại có một quá khứ như vậy!
Đồng cảm là đồng cảm, song Nguyệt Nương vẫn giữ quan điểm cũ. Kế hoạch của Bạch Lão Nhân không khả thi, có ông ta làm dẫn chứng càng không khả thi.
Tương lai nhỡ đâu con trai nàng bị lây cái tâm tính nhát c·hết đó, chẳng phải càng hỏng việc ư?
Nguyệt Nương lắc đầu, định phủ quyết kế hoạch.
Ai ngờ, Bạch Lão Nhân thường ngày hay sợ sệt lại dám mở miệng c·ướp lời trước, chỉ nghe lão nói: "Bệ hạ xin hãy nghĩ kỹ lại. Hận thù là cách tốt nhất để thiếu chủ có thể tự cường, nhưng nó cũng rất nguy hiểm. Nhất niệm thánh Thần, nhất niệm đọa Ma."
"Tại lúc hận thù chiếm giữ tâm trí thiếu chủ, cần có một người từng trải ở bên cạnh dẫn dắt. Hạ thần là người từng trải, nguyện vì thiếu chủ cống hiến hết mình, dẫn đạo thiếu chủ bước lên con đường cường giả."
Lời vừa dứt, Bạch Lão Nhân lập tức quỳ xuống, khấu đầu tỏ rõ thành tâm.
Nguyệt Nương đăm chiêu nhìn Bạch Lão Nhân, mắt không chớp một lần. Gió nhè nhẹ thổi, khẽ khàng phấp phơ từng lọng tóc mai bên tai.
Trong hơi gió chất chứa một tầng sương mù, Nguyệt Nương nghiêm nghị chất vấn: "Trách nhiệm rất lớn, ngươi làm được không?"
Bạch Lão Nhân bình thản, đáp: "Thần nguyện hy sinh thân mình, vì thiếu chủ tận trung."
"Hủy đi thân xác cũng nguyện lòng, không oán không trách?"
"Vận mệnh của thần là vì bệ hạ, là vì thiếu chủ, không oán không trách!"
Bạch Lão Nhân thổ lộ tâm tình, dưới thành ý của ông, Nguyệt Nương cuối cùng cũng bị lay động.
Nàng đồng thuận thực thi kế hoạch của Bạch Lão Nhân. Chỉ là nàng nghĩ đến một vấn đề: "Vậy ngươi thấy, ai thích hợp làm con dâu tương lai của bổn tọa."
Bạch Lão Nhân thoáng trù trừ trong giây lát, bỗng nghĩ đến một người, vội bẩm: "Phượng Thanh đại nhân có một người con gái, tài sắc vẹn toàn, là người thông minh, rất thích hợp làm nữ tế bệ hạ."
Nguyệt Nương nghĩ tới con gái của Phượng Thanh, Phượng Chu Thiên thì hài lòng, gật đầu: "Đã thế, cứ y như kế hoạch của ngươi mà làm."
...
Lâm Thần nằm dài trên giường, đâu hay biết tương lai đầy sóng gió của mình sắp đến.
Trong vài ngày kế tiếp của y không có gì thay đổi, đều là những chuỗi ngày êm ả mà đầy nhàm chán.
Cho đến một hôm, trong ngôi nhà gỗ mục nát có thêm một người con gái.
Ngồi trên bàn ăn, Lâm Thần đăm đăm nhìn nữ nhân như hoa như ngọc trước mặt, không khỏi ngờ vực hỏi Nguyệt Nương: "Mẹ, đây là ai vậy?"
"Là thê tử của con đó!"
Lâm Thần mất mấy giây mới nghe hiểu lời Nguyệt Nương ngụ ý nói gì, hóa ra đây là vợ của mình.
A! Từ khi nào hắn có vợ vậy nhỉ?
Lâm Thần chậm rãi buông đũa trên tay, gương mặt nở lên nụ cười hết sức gượng gạo: "Mẹ à! Đùa như vậy không vui đâu."
"Nương không nói đùa, th·iếp chính là người sẽ cùng huynh se tơ kết tóc nửa phần đời còn lại." Chẳng đợi Nguyệt Nương giải thích, Phượng Chu Thiên bên cạnh đã lên tiếng nói trước.
Lâm Thần nghe Phượng Chu Thiên đáp, càng thêm kinh nghi: "Chúng ta trước kia từng gặp mặt qua chưa?"
Trong kí ức của Lâm Thần, chưa từng thấy một ai đẹp thế này. Vóc dáng cô như giọt nước trên hoa sen, tinh tế uốn lượn mềm mại. Cả người thì tỏa hương ngào ngạt mà thanh dịu.
Ngón tay cô mảnh mai, tựa những cánh hoa lụa nhẹ nhàng khẽ chạm. Cử chỉ duyên dáng, thanh tao lại không kém phần nho nhã.
Nhất là đôi mắt tinh minh ấy, có cảm giác mê hoặc, khiến người ta không dám nhìn lâu, sợ sẽ đắm chìm trong đó.
Càng quá đáng hơn là đôi môi hồng hào kia, đào mọng nước, mềm mại như nhung, mời gọi đầy quyến rũ.
Người con gái như vậy, chỉ cần gặp một lần sẽ không bao giờ quên. Và hiển nhiên, hắn chưa từng gặp.
Một người chưa từng gặp, hôm nay lại ngồi trước mặt nói là thê tử của hắn, bảo sao hắn không sinh nghi.
"Chúng ta chưa từng gặp mặt." Phượng Chu Thiên nhoẻn cười: "Nhưng từ khi chúng ta còn chưa ra đời đã định sẵn duyên nợ chẳng thể đổi thay."
Lâm Thần lờ mờ đoán được tiết tấu bên trong. Tuy nhiên, hắn vẫn quay sang nhìn Nguyệt Nương, chờ một lời giải thích chính xác nhất.
"Mẫu thân và mẹ của Chu Thiên khi xưa là thân hữu. Trùng hợp, cả hai mang thai cùng lúc. Nên đã hứa hẹn nếu sinh con ra là một trai, một gái thì sẽ định chung thân cho hai đứa nhỏ, cho đôi bên thân càng thêm thân." Nguyệt Nương khó xử trần thuật lại.
Lời của Nguyệt Nương, không khác với suy đoán của Lâm Thần là bao. Thế nhưng, chuyện này thật khó chấp nhận.
Cho dù thê tử tiện nghi đẹp cách mấy, Lâm Thần cũng chẳng có hứng thú, bèn đứng dậy không màng cơm nước mà trở về phòng mình.
Lâm Thần nằm trên giường, tay chấp lên trán, trằn trọc không thể nhắm mắt nổi.
Cả hai kiếp người đều là trai tân, tư dưng lồi ra thêm một cô vợ, không tránh khỏi bỡ ngỡ... lẫn chút khó chịu.
Đúng vậy, hắn vốn dĩ không phải Lâm Thần mà là một kẻ xuyên không tới đây.
Kiếp trước hắn chỉ đơn thuần là một nhân viên công sở, cả người vùi đầu vào công việc, dồn hết tâm sức cho công ty. Ai ngờ đâu, công ty cắt giảm nhân lực, tên hắn thì nằm trên đầu danh sách nhân viên bị sa thải.
Buổi chiều tan tầm, hắn lẩn thẩn rời khỏi công ty, bao công sức đổ sông đổ bể, tinh thần hắn giờ đây đã suy sụp đến cực độ.
Ngay lúc này, ở nơi xa có cô đồng nghiệp phòng bên hối hả chạy tới, ở đằng sau còn mang theo một tên biến thái đang cầm dao rượt đuổi.
Hắn chưa kịp phân tích chuyện gì đang diễn ra thì cô gái đó đã thất thanh la "cứu mạng" rồi luồng qua, núp ra sau lưng.
Tay cô ta khẽ đẩy, đem hắn đẩy lên trước, xem thành khiên thịt chắn dựng trước người.
Tiếp đó chẳng cần nói, tên biến thái tán tỉnh đối tượng đã lâu, nhưng đều bị cô tàn nhẫn từ chối. Giờ thấy cảnh này, đầu óc chập mạch của gã lập tức phán định hắn là kẻ thứ ba ngán chân.
Trong cơn tức giận, gã xiên hắn vài dao ngay bụng.
Một kiếp nhân sinh cứ thế không rõ ràng chấm hết.
Trong những giây phứt cuối cùng, hận ý dâng trào. Hắn thề rằng, nếu có kiếp sau sẽ sống vì bản thân, không vì một ai khác nữa.
Nếu được, hắn muốn nằm không hưởng thụ, chẳng cần làm cũng có ăn càng tốt.
Trời cao như nghe được ước nguyện đó. Không bao lâu sau thì hắn xuyên không, nhập vào người tên Lâm Thần, hệ thống theo đó cũng bất thình lình khởi động.
Hệ thống An Nhàn Vượng Tâm cứ thế mở ra.
Hệ thống không bắt ép kí chủ phải làm nhiệm vụ, chỉ cần nằm ngủ liền thu được điểm tích lũy. Một tiếng
đồng hồ ngủ sẽ có được mười điểm tích lũy.
Có điểm tích lũy rồi, đem ra đổi lấy được rất nhiều thứ, kể cả tu vi cũng chẳng ngoại lệ.
Sở dĩ, nửa năm nay hắn cứ hết ăn lại nằm, kỳ thật là đang tích lũy điểm, chờ một ngày bùng phát cho thiên hạ trầm trồ ngạc nhiên chơi.
Bây giờ, đột nhiên có thêm một cô vợ, mọi thứ bị xáo trộn, việc tích điểm càng là hỏng bét.
Có vợ rồi có con, tiếp theo nhân sinh khó lòng được khoảng thời gian nghỉ ngơi, nói gì đến chuyện nằm hưởng lạc cơ chứ!
Bỗng, nghĩ đến vấn đề vợ con, Lâm Thần không khỏi nhớ nhung đến nhan sắc cô gái ngoài kia, nước dãi không tự chủ trào hết ra khỏi miệng.
Lâm Thần lau đi vệt nước bọt dính trên khóe mép, bất giác cảm thấy mình thật bồng bột.
Vừa rồi tỏ ra quá mức chống đối, nhỡ đâu vì vậy hôn sự bị hủy bỏ, thế chẳng phải lỗ to.
Mới nãy quá đột ngột làm hắn không kịp suy xét kỹ, với tư tưởng người hiện đại hiển nhiên không thể chấp nhận ngay được chuyện hôn nhân gò ép.
Nhưng khi bình tĩnh lại thì thấy, mối lương duyên định trước này cũng không có gì ghê gớm. Không khó chấp nhận như hắn lầm tưởng.
Giờ mà chạy ra đổi lời, có phải trông bản thân quá dễ dãi hay không?
Lâm Thần trù trừ mấy giây, sau thì thở dài từ bỏ.
Mặc kệ, đến đâu hay đến đấy, chứ nhảy cẫng lên đòi lấy con gái người ta, trông đúng là không muốn mặt.
Danh dự của hắn dù chả đáng mấy đồng, nhưng cũng phải có a!