Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 31: Bất ngờ xuất thủ.
Đợi mọi người rời đi hết, Lâm Thần tới bên cửa cài chốt lại.
Xong sự, hắn vỗ vào vòng tay, đương theo đó Bạch Lão Nhân từ bên trong chui ra.
Lâm Thần không lãng phí thời gian, lập tức hỏi: "Ông có thể chữa cho hắn sao?"
Vừa nãy, khi Lâm Thần toan muốn lặp lại lời của Lê Liễu Thiền, bảo vô phương cứu thì được lão đầu truyền âm nói có thể cứu được.
Bạch Lão Nhân lượn lờ, ngó xuống Bùi Tuấn trên giường, thở dài chán ngán: "Đồ nhi xem trọng vi sư quá rồi. Bảo vi sư g·iết người còn được, kêu đi cứu người, vi sư không có cái bản lĩnh ấy."
Nghe thế, ánh mắt Lâm Thần sắc như dao cạo trông về Bạch Lão Nhân, toan tháo mắng lão già c·hết tiệt trước mặt.
Chỉ là Lâm Thần còn chưa kịp mở lời, đã thấy lão đầu phủ phủ tay áo, cầm hướng lên cao, tranh lời nói trước: "Vi sư không có bản lĩnh cứu người, nhưng vi sư biết người có thể làm được điều đó."
"Ai?"
Lâm Thần tò mò, muốn biết đấy là ai.
Song, Bạch Lão Nhân sau khi nghe Lâm Thần hỏi thì không trả lời, chỉ nâng tay về một phía.
Có lẽ trùng hợp, ngón tay đó lại dính ngay vào người hắn.
Đầu Lâm Thần quay ra đằng sau, không thấy ai ở đó thì ngờ ngợ chỉ vào mình: "Ông đang chỉ ta sao?"
"Đúng thế, người vi sư nói chính là đồ nhi ngươi."
Lâm Thần cười khẩy, sau đó không nói gì quay người đi ra phía cửa, chuẩn bị tâm thế nhận tội lộng ngôn, mông ăn đánh đến nở hoa.
Bây giờ không đi nhận tội, nán thêm lâu, thành chủ phát hỏa, đến khi đó trách tội xuống hắn càng thảm hơn.
Ấy thế mà, Lâm Thần nhấc chân đi được vài bước, Bạch Lão Nhân đã lượn tới trước mặt cản cước bộ hắn lại.
"Đồ nhi, nghe vi sư giải thích cái đã."
Lâm Thần híp mắt: "Có gì cứ nói lẹ."
Theo Lâm Thần, lão đầu này chỉ muốn chơi hắn chứ có gì đâu đáng để nói vào.
Bạch Lão Nhân thấu được ý nghĩ của Lâm Thần, không có dềnh dàng mà nói thẳng vào vấn đề: "Thiên hạ có lắm kỳ nhân, người mang thể chất đặc thù không thiếu, đồ nhi ngươi chính là một trong số bọn họ."
"Ta sao?"
"Đúng thế, theo vi sư quan sát mấy ngày nay, ngươi rất có thể là tiên thiên Yêu thể mệnh căn."
Lâm Thần kinh nghi: "Thể chất là gì? Làm sao ông biết ta có cái gì Yêu thể, cái gì ấy nhỉ?"
Bạch Lão Nhân chấp tay sau lưng, xoay người qua nhìn ra chỗ khác, tỏ vẻ cao nhân, bắt đầu màn trình bày.
"Thể chất là sự tương thích của cơ thể với dòng năng lượng đặc thù, phân thành tiên thiên và hậu thiên. Trong đó, tiên thiên là trời sinh đã có, liệt vào hạng hiếm, mà Yêu thể của đồ nhi ngươi càng hiếm hơn nữa."
Đoạn, nhìn Lâm Thần, thần bí hỏi: "Có phải vừa rồi, ái đồ chạm vào người hắn liền sinh ra một loại cảm xúc rất kích động?"
Lâm Thần gật đầu, hồi tưởng lại cảm giác khi nãy chạm vào tay Bùi Tuấn, lúc đó đúng là có một loại xúc động mãnh liệt dâng trào.
"Có phải sinh ra cảm xúc thân quen phải không?" Bạch Lão Nhân lại hỏi.
"Không phải, ta chỉ cảm thấy rất chán ghét mà thôi." Lâm Thần đáp.
Khi hắn chạm vào người Bùi Tuấn, chỉ thấy rất buồn nôn, như chạm vào một thứ gì đó rất ghê tởm.
Nghe Lâm Thần nói, lòng Bạch Lão Nhân thập phần hoang mang, song bên ngoài ông không tỏ sắc thái, thản nhiên đưa tay lên miệng hắng một cái, rồi bảo: "Đấy là cảm xúc ban đầu thôi, không phải người ta hay nói trước lạ sau quen, trước chán ghét sau lại thân quen đó ư?"
Có câu này sao?
Lâm Thần không chắc lắm, hắn cảm thấy lão đầu đang nói hươu nói vượn.
Ngặt nỗi, bản thân hắn với thế giới quan tu luyện không biết nhiều, không thể phán định lời của ông ta có bao phần thật giả bên trong.
Bạch Lão Nhân chẳng muốn dây vào vấn đề cảm xúc Lâm Thần quá nhiều, bèn chuyển đề tài: "Yêu thể có thể hấp thụ yêu khí, cũng có thể rút Yêu khí từ trong cơ thể người khác ra ngoài. Cho nên, hiện tại chỉ có đồ nhi mới cứu nổi hắn."
Lâm Thần đi tới bên giường, nhìn Bùi Tuấn sắc mặt nhợt nhạt.
Hàng lông mày đối phương đôi lúc cau lại, dường như đang chịu phải giày vò tột độ. Dù đã ngất, cơ thể vẫn cảm nhận được đau đớn mà làm ra phản xạ.
Tần ngần giây lát, Lâm Thần hỏi: "Làm sao cứu đây?"
"Đưa tay đặt lên ngực hắn, cảm nhận luồng Yêu khí đang chạy dọc trong kinh mạch đối phương, sau đó rút nó ra."
"Làm sao rút?"
Nghe nói dễ lắm, rút ra thế nào mới là vấn đề mấu chốt.
"Dụng tâm cảm ứng, dụng tâm điều khiển. Ngươi là tiên thiên thể, trời sinh tự có thể làm được. Chỉ cần thuận theo bản năng, mở ra ý chí liền ổn."
Lâm Thần làm theo lời Bạch Lão Nhân, áp tay lên ngực Bùi Tuấn, nhắm mắt cảm nhận.
Bạch Lão Nhân một bên quan sát. Đừng thấy mặt ngoài ông bình tĩnh, nhưng bên trong sớm đã khẩn trương không thôi.
Sau trận chiến ở Bằng Đồng thành, ông nhận định Lâm Thần sở hữu đặc thù thể chất.
Bất quá, đó chẳng phải cái gì Yêu thể như lời ông đã nói, nó là một thứ đáng sợ hơn rất nhiều.
Mơ hồ, ông có linh cảm bên trong đó ẩn chứa thiên đại sự tình, một khi khám phá ra có thể làm cho toàn bộ Thần giới r·úng đ·ộng.
Bên này, Lâm Thần bỏ ra nửa ngày lại chẳng thể cảm ứng được luồng Yêu khí chuyển động như trong lời Bạch Lão Nhân.
Khi hắn chán nản, toan rút tay về thì thấy ở quanh lòng bàn tay đang có một luồng khí đen uốn lượn.
Lâm Thần ngạc nhiên, muốn sờ vào luồng khí, đột nhiên hắc khí đang lượn vòng liền chui thẳng vào người hắn.
Bạch Lão Nhân thấy thế vội hô: "Nhắm mắt cảm nhận sự lưu chuyển của nó."
Lâm Thần nhắm mắt, qua một lúc hắn mở mắt ra, trong mắt hắn đã đen ngầu, không sót lại dù chỉ một điểm trắng.
Cơ thể hắn giờ đây tràn đầy sức mạnh, một cỗ năng lượng dọc thẳng xương sống lan tỏa tứ chi.
Ngón tay khép mở, hắc khí tuôn ra tụ lại, tùy ý hắn điều khiển.
Bất chợt, Lâm Thần tung ra một chưởng, cái bàn trong phòng tức khắc b·ị đ·ánh cho nát vụn.
Nhìn từng mảnh gỗ dưới sàn, Lâm Thần thấy mình hiện tại so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.
Thậm chí so với thời đỉnh phong Tẩy Tủy nhị đoạn, còn mạnh hơn không ít.
Hắn có một dự cảm, đem hắn lúc này đấu với khi trước, chỉ cần một chiêu liền có thể đ·ánh c·hết tươi bản thân trước kia ngay lập tức.
Cảm nhận thực lực trong từng tế bào, Lâm Thần lườm mắt qua Bạch Lão Nhân.
Nhận lấy cái lườm của Lâm Thần, Bạch Lão Nhân vuốt lấy chòm râu le que mấy cọng của lão, mặt vờ không hiểu, hỏi: "Đồ nhi ngoan, nhìn vi sư làm chi?"
Lâm Thần thấy Bạch Lão Nhân vờ vịt không chịu giải thích, cũng chả buồn mở miệng truy vấn.
Tuy hắn với chuyện tu luyện không biết nhiều, tuy nhiên hắn không phải kẻ ngốc.
Vừa rồi chỉ một tia Yêu khí, hoàn toàn không có khả năng trao cho hắn năng lượng lớn như vậy.
Trận chiến Bằng Đồng trước đó, hẳn là đã hấp thụ qua rất nhiều Yêu khí mới có được hiệu ứng như hiện tại.
Lâm Thần nghĩ đặng, nhưng không có hỏi, bởi lẽ hắn chắc tin với ý nghĩ của mình.
Kỳ thật, Lâm Thần không quá để tâm trong kí ức thiếu sót kia bản thân đã làm ra bao nhiêu sự tình.
Hắn hiện tại, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất mạnh lên, mà nay đã tìm ra được cách để hiện thực hóa điều đó.
Đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh, Lâm Thần đảo mắt nhìn Bùi Tuấn, lè lưỡi liếm lấy cánh môi khô khốc.
Dê béo trước mặt không thịt thì thật phí phạm, Lâm Thần hắn đây là người tiết kiệm, do đó hắn toan hút sạch Yêu khí trong cơ thể Bùi Tuấn.
Nghĩ liền làm, Lâm Thần nhấc tay lên, ngón tay co vào, trực tiếp cách không hút Yêu khí ẩn sâu trong cơ thể đối phương ra.
Bạch Lão Nhân trông mà há hốc mồm, nhanh như thế đã khống chế được Yêu khí di chuyển theo ý mình, không hổ là con của bệ hạ!
Tuy nhiên, theo thời gian dần trôi Bạch Lão Nhân nhăn mày càng sâu.
Ngay khi Yêu khí bị rút ra gần tám phần, ông vội hô lên: "Ái đồ, dừng lại!"
Bạch Lão Nhân hô thì hô, Lâm Thần không có ý dừng, cả người đã lâm vào trạng thái lâng lâng khó tả, 'phê pha' không tả siết.
Thấy Lâm Thần muốn hút trọn Yêu Khí trong người Bùi Tuấn.
Bạch Lão Nhân thoáng đắn đo, sau đó hai ngón tay chụm lại, hướng Lâm Thần điểm tới. Một chiêu đi qua, hòng muốn làm gián đoạn quá trình hấp thụ của y.
Trước thế t·ấn c·ông của Bạch Lão Nhân, Lâm Thần buộc phải ngừng hút Yêu khí lại, đồng thời điều khiển khí Yêu trong nội thể tung ra một chưởng đối kháng.
Yêu khí cùng kiếm mang chạm nhau, sinh ra dư lực tàn phá toàn bộ mọi thứ trong căn phòng nhỏ.
Kết quả, Lâm Thần ôm tay lùi về sau, mắt đề phòng nhìn lão đầu trước mặt.
Bạch Lão Nhân không chút hao tổn, chỉ là một mặt khó xử.
Ngay khi ông định lên tiếng giải thích, bỗng cánh cửa bị lay động. Người bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, nên muốn phá cửa xông vào.