Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 32: Toan tính.
Lâm Thần và Bạch Lão Nhân quay sang nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc, Lâm Thần đưa ra quyết định.
Trước khi cánh cửa bị phá toang, hắn hô lớn: "Đang trong thời khắc mấu chốt. Ai dám phá cửa vào trong, có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm. C·hết người thì đừng có trách ta!"
Then cài cửa đã bị gãy, chỉ cần một cái đẩy nhẹ là có thể nhìn thấy cảnh tượng trong ấy.
Tuy nhiên, sau khi người ở ngoài nghe Lâm Thần hô hào thì không dám manh động bước vào.
Khi này, Lâm Thần và Bạch Lão Nhân đồng thời thở phào.
Lâm Thần ngó Bạch Lão Nhân, hầm hực: "Lão đầu, ông không nói rõ vì sao t·ấn c·ông ta, giữa chúng ta khỏi nhắc đến tình nghĩa thầy trò nữa."
Kỳ thực, tình nghĩa thầy trò đôi bên vốn đã chẳng có, nay xem ra muốn trở mặt tới nơi.
Bạch Lão Nhân một mặt bất đắc dĩ, không ngay lập tức giãy bày, mà nói: "Đồ nhi, ngươi quá ngây thơ! Nghĩ xem nếu như hút hết Yêu khí ra, sau đó sẽ làm gì?"
"Còn làm gì nữa, tất nhiên là rời khỏi đây."
"Thù lao thì sao?"
"Thành chủ chắc hẳn sẽ có hậu tạ, có vấn đề gì mà nói vào?"
"Đồ nhi, ngươi quá ngây thơ rồi!" Bạch Lão Nhân lắc đầu: "Đối với ngươi, việc hút Yêu khí ra là điều rất dễ dàng. Nhưng đối với người ngoài lại không như thế, đó là việc không tưởng."
Lâm Thần lờ mờ đoán được ý trong lời của Bạch Lão Nhân, hắn vẫn không vui, bảo: "Ta không quá tham lam!"
Bạch Lão Nhân nhếch nhẹ môi: "Ái đồ không định sớm ngày đi cứu hai người họ sao?"
Nghe Bạch Lão Nhân nói thế, Yêu khí trong người Lâm Thần không tự chủ tuôn ra, mắt nhàn nhạt sát ý thoáng hiện.
Bạch Lão Nhân trông hết vào mắt, vờ chẳng để tâm, bâng quơ nói: "Tài nguyên chẳng tự dưng từ trên trời rơi xuống, không tranh thủ, sau này hối hận không kịp thì đừng trách ai."
Lâm Thần lặng yên, mất một lúc thu hồi Yêu khí về, cả người uể oải lên tiếng thăm dò: "Hút lấy bao nhiêu là đủ?"
Hắn biết việc làm sắp tới không đúng đắn gì mấy.
Ngặt một nỗi, không phải mọi chuyện trên đời đều có thể trọn vẹn đôi đường được.
Lắm lúc, không có cái gọi là đúng sai, chỉ có lựa chọn.
"Lấy thêm chút nữa, đến khi hắn có thể tỉnh lại liền được." Bạch Lão Nhân cho ra ý kiến.
Lâm Thần như lời, lần nữa hút Yêu khí trong người Bùi Tuấn ra, đến khi Bạch Lão Nhân kêu dừng thì thu tay.
Xong việc, Lâm Thần ra ngoài, giữa đường chỉ nghe Bạch Lão Nhân cất tiếng nhắc nhở: "Thể chất ái đồ không đơn giản, lộ ra sẽ dẫn đến tai họa, nên kín miệng một chút."
"Ông không nói, không ai biết được đâu."
Lâm Thần hiện không vui, lòng bức bối, lời lẽ cũng chẳng dễ nghe.
Song, Bạch Lão Nhân chỉ cho cái lắc đầu, rồi rúc vào lại trong vòng tay.
Sở dĩ, ông làm thế chỉ vì muốn hướng đạo cho Lâm Thần mà thôi.
Đâu dễ gì có cơ hội, ông không khuấy vũng nước này lên, kéo Lâm Thần xuống, cho hắn nhận rõ nhân sinh hiểm ác thì làm sao xứng với danh xưng hướng đạo được chứ!
Lâm Thần không tài nào hiểu được 'dụng tâm lương khổ' của Bạch Lão Nhân, hắn chỉ nhất nhất tâm niệm của riêng mình.
Mang theo lý niệm ấy, Lâm Thần đến bên cửa, muốn mở cửa ra, đột nhiên hắn lại khựng tay đôi chút.
Nhìn cảnh tượng ngổn ngang trong phòng, Lâm Thần thở dài, cắn nhẹ đầu lưỡi, quẹt máu lên khóe môi.
Sau đó, hắn tự xé mở quần áo, làm bộ đã trải qua một cuộc đại chiến sinh tử, rồi mới đẩy cửa bước ra.
Bên ngoài, Bùi Đức lo lắng không yên, đi qua đi lại. Lê Liễu Thiền cũng chẳng có chịu đứng tại chỗ, đi lại đi qua.
Chỉ khi hai người thấy Lâm Thần từ trong đi ra, thì bất chấp hình tượng lao tới.
"Ngươi không sao chứ?"
Lê Liễu Thiền chạy tới xem xét cơ thể Lâm Thần, thấy khóe môi hắn chảy máu, áo quần tả tơi, không khỏi tức giận trách mắng: "Đã bảo đừng cố, ngươi tỏ vẻ cái gì, để thành ra nông nỗi này."
Lâm Thần cảm nhận một tia ấm áp trong lòng, ngoài Nguyệt Nương, người mắng hắn như con, chắc cũng chỉ có cô nàng hơi điên trước mặt này.
Đối với sự lo lắng của Lê Liễu Thiền, Lâm Thần lắc đầu, nặng ra nụ cười gượng gạo: "Ta không sao!"
Lê Liễu Thiền không tin, xoay Lâm Thần một vòng xem kỹ lại, rồi ân cần lấy khăn thấm lau đi vệt máu trên khóe môi hắn.
Trong lúc đó, Bùi Đức lo lắng cho con trai, từ lâu đã xông vào trong.
Nhìn phòng ốc bị xới tung lên, mắt không khỏi nheo, vội vã tiến lại chỗ giường. Thấy Bùi Tuấn vẫn an ổn không xây xước, Bùi Đức an tâm.
Khi này, ông chú ý sắc mặt Bùi Tuấn, lòng mừng như điên, sắc mặt nhợt nhạt của hài nhi giờ đã hồng hào trở lại.
Bùi Đức có học qua chút y thuật, ông bắt lấy mạch tượng Bùi Tuấn, chỉ thấy mạch ổn định, khí lưu thông thuận, lòng ông mừng càng thêm mừng.
Trong sự mừng rỡ, Trương Kình sát theo sau, lên tiếng nhắc nhở: "Thành chủ... Thần Y."
Bùi Đức giờ mới sực nhớ, kìm xuống xúc động mà đi ra ngoài, trông thấy Bùi Tuấn vẫn đứng ở đấy thì ôm quyền: "Đa tạ Thần Y xuất thủ..."
"Đi thôi!"
Không chờ Bùi Đức nói hết câu, Lâm Thần đã khoát tay chen ngang, nhón gót rảo bước muốn đi.
Bùi Đức là người tinh ý, chỉ cần một chút cử chỉ nhỏ đã có thể đoán được tâm trạng đối phương.
Biết mình vừa rồi quá nóng vội, không chỉ tùy ý phá cửa, còn ngó lơ Thần Y chạy vào trong.
Từng động thái đều hết sức vô lễ, không để Thần Y vào trong mắt, Thần Y giận cũng có lý của nó.
Mắt thấy Lâm Thần mỗi lúc một xa, Bùi Đức nhanh chân chạy tới, lần nữa chắp tay, vẻ mặt thành khẩn giải thích: "Thần Y thứ cho lão lỗ mãng, do lão lo cho hài tử quá mới thế."
Lâm Thần liếc mắt sang, bình thản bảo: "Thành chủ quá lời, tại hạ nào dám."
Dừng lại một đoạn, sắp xếp ngôn từ trong đầu, sau đó Lâm Thần mới lên tiếng than vãn: "Vừa rồi đang chữa bệnh cho lệnh lang thì bị người ngoài q·uấy r·ối, nên chỉ có thể chữa được một nửa. Phần còn lại, thành chủ đại nhân xin hãy cho cao nhân khác uy tín hơn đến làm nốt. Tại hạ vô năng, xin thứ cho."
Lời vừa dứt, Lâm Thần nắm lấy tay Lê Liễu Thiền, kéo cô đi.
Bùi Đức sửng sốt trong giây lát, hoàn hồn trở lại liền đuổi tới trước mặt: "Thần Y à, là lỗi của lão, Thần Y không nên giận."
"Tại hạ còn lắm việc bận, mong thành chủ nhường đường cho."
Lâm Thần làm giá, Bùi Đức nhất thời không biết làm sao.
Vừa hay, Trương Kình cạnh bên nhanh nhạy, tiến lại giải vây: "Thần Y mới vào Nham thành, chắc là chưa có chỗ ở? Bên ngoài nay loạn lắm, phòng trọ không dễ thuê đâu. Chi bằng, ở lại đây tá túc vài hôm."
Lâm Thần lắc đầu: "Tại hạ quê mùa, không thích hợp ở lại nơi cao sang."
Như cũ, Lâm Thần một mực khước từ.
Trương Kình bị sự cương quyết của Lâm Thần làm cho khó xử, mặt mày biến ảo.
Tuy nhiên, khi nhìn vào Lê Liễu Thiền đi chung với Lâm Thần, nụ cười lại lần nữa nở trên khóe môi.
"Thần Y khiêm tốn, thích ở nơi dân dã. Chỉ là tiểu cô nương bên cạnh xinh đẹp thế kia, đâu thể ở ngoài đầu đường xó chợ được, phải không nào?"
Trước lời của Trương Kình, khiến cho ba người đàn ông ở đây đều hướng mắt nhìn sang Lê Liễu Thiền.
Lê Liễu Thiền thầm than, cô chỉ là ngọn cỏ ven đường, đứng một chỗ sao cũng bị vạ lây?
Bị Trương Kình làm khó, Lê Liễu Thiền ngập ngừng, trả lời thế nào cũng không đúng.
Đắc tội thành chủ đương nhiên không tốt, mà đồng ý...
Lê Liễu Thiền ngó sắc mặt Lâm Thần, vành tai chuyển đỏ, quay đầu sang chỗ khác, ấp úng đáp: "Thật ra, ta... ta cũng thích ở nơi dân dã."
Trương Kình thấy biểu hiện của Lê Liễu Thiền, cười cười đánh mắt: "Thần Y thấy đó, cô nương nhà người ta đã muốn theo người, chẳng lẽ Thần Y định để cô ấy chịu khổ thế ư?"
Lâm Thần nhướn mày, lời của người này thật độc, trả lời kiểu nào cũng vô thế.
Bất quá, hắn thích nha!
Ban đầu, nghe lời đề nghị của Trương Kình, hắn đã ưng bụng rồi, chỉ làm giá một chút. Giờ có lý do chính đáng để nhận lời, ngu sao không nhận.
Lâm Thần vờ nghĩ suy, trù trừ mãi mới gật đầu.
Trương Kình được đà, tự nhiên như hụi dẫn hai người Lâm Thần đi, sắp xếp cho hai người họ chỗ ở lại.
Bùi Đức không có đi theo, sợ khiến Lâm Thần thêm phật ý.
Khi bóng dáng Lâm Thần mất hút, ông sờ sờ vào eo mình, đã lâu lắm rồi ông chưa có cúi người nhiều như hôm nay.