Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Lâm Thần ra điều kiện.

Chương 33: Lâm Thần ra điều kiện.


Trương Kình sắp xếp cho Lâm Thần và Lê Liễu Thiền ở trong cùng một tiểu viện.

Gã rất ân cần, nhiệt tình, làm Lâm Thần phát ngại, vội đuổi người đi.

Trong phòng, Lâm Thần nhìn quanh, ở đây phân thành buồng trong, buồng ngoài. Giường, bàn ghế, mục án đầy đủ, phong cách trang trí đơn giản lại không thiếu phần tao nhã, thanh lịch.

Trên bàn đặt sẵn một bộ y phục, Lâm Thần đi lại, cởi áo quần nhàu nhĩ ra, chuẩn bị thay y phục mới.

Thế nhưng, hắn mới cởi được lớp áo ngoài, bỗng có tiếng cửa cót két.

Theo phản xạ Lâm Thần ngoái đầu, mắt ngước nhìn, chỉ thấy cánh cửa đã đóng nay mở toang hoang, Lê Liễu Thiền đang đứng như trời trồng ngoài đấy, mắt nhìn chằm vào trong.

Cảm ứng được ánh mắt của Lâm Thần, Lê Liễu Thiền đang cứng đờ tựa hồ lấy lại được ý thức, hét "a" một tiếng thật lớn, tay bấn loạn đóng sầm cửa lại.

Tiếng cửa đóng sầm, mặt Lâm Thần cũng sầm theo.

Hắn biết Lê Liễu Thiền đối với chữa bệnh có phần cố chấp, nói thẳng là thuộc dạng biến thái.

Nào ngờ đâu, cô ta đối với nam sắc cũng biến thái không kém, lại rình rập người khác thay đồ.

Bất quá, Lâm Thần chẳng mất mấy giây đã nghĩ thông.

Dù gì, cô ta cũng chỉ là một cô bé đang trong độ tuổi xuân thì, chút điểm nổi loạn không thiếu được.

Đâu phải ai cũng như hắn, vừa trầm tĩnh lại vừa không màng sắc d·ụ·c.

Âu, đẹp trai có cái khổ của nó, mà thân là người lớn không nên chấp nhặt với trẻ nhỏ!

Nghĩ đặng, Lâm Thần thả lỏng tâm tình, như lão tăng thong thả thay y phục, xong xuôi mới ra mở cửa.

Trông bóng dáng Lê Liễu Thiền vẫn còn thấp thó ở ngoài đấy, không có chịu đi. Lâm Thần nở lên nụ cười mà hắn cho là hiền hòa nhất, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Liễu Thiền tiểu thư, đến đây không biết là có chuyện gì cần nói?"

Lê Liễu Thiền thấy nụ cười trên mặt của Lâm Thần, cộng thêm cách ăn nói nghe rợn người đó thì không khỏi rùng mình.

Chỉ khi nghĩ đến lý do mình đến đây, Liễu Thiền nhịn xuống bất an trong lòng, bảo: "Ta muốn cùng ngươi, thảo luận về vấn đề bệnh tình của thiếu thành chủ."

Lời Lê Liễu Thiền mới vừa dứt, Lâm Thần chợt đặt ngón trỏ lên cánh môi mình, miệng thổi hơi khí, dùng giọng gió thầm thì: "Vào trong đi."

Với yêu cầu của Lâm Thần, Lê Liễu Thiền dùng dằng một lát, cắn răng mà bước vào.

Ấy vậy mà mới tiến vào trong, cánh cửa đột nhiên khép kín, tiếng cửa văng vẳng, ánh sáng bỗng chốc vụt tắt.

Lê Liễu Thiền còn ngơ ngác, chưa hiểu cớ sự đã bị ai kia nắm tay kéo mạnh.

Khung cảnh trước mắt xoay chuyển, lưng cô đập rầm vào tấm vách, xương hàm bị người nắm lấy, cưỡng chế ánh nhìn về phía trước.

Người trước mắt ghé đầu sát lại... sát lại rất gần.

Đến mức tầm nhìn của Lê Liễu Thiền chỉ toàn là gương mặt nham nhở của hắn.

Đến mức hắn thở bao nhiêu nhịp, cô đều có thể đếm được.

Tim cô bất giác đập lên thình thịch, móng tay không tự chủ siết lại, bấu sâu vào da thịt.

Cảm xúc lạ kỳ xâm chiếm lấy tâm trí, mỗi một ngụm khí giờ đây đều thật khó khăn.

"Thay vì bàn về thiếu thành chủ, sao chúng ta không bàn về nhân sinh hỷ ái. Hoặc chẳng hạng... trao đổi chút ít, đề tài bản năng nguyên thủy của động vật cũng được."

Âm thanh thủ thỉ của Lâm Thần truyền đến tai, một chút lý trí sót lại trong cô vì đó mà vùng dậy.

Cô đẩy mạnh hắn ra, gầm lên đầy giận dữ: "Lâm Thần! Ngươi điên rồi sao?"

Lâm Thần như điên thật, bị đẩy lại nhếch mép: "Thú vị!"

Hắn lần nữa áp tới, vỗ mạnh hai tay vào tường, giam Lê Liễu Thiền ở trong lòng.

Theo sát lấy, đầu hắn ghé qua đầu cô, miệng đặt lên vành tai ưng ửng đỏ ấy, yếu giọng nói: "Không bằng,..."

Lời chưa buông khỏi miệng, ngay bụng Lâm Thần cảm thấy một vật gì đó rất nhọn lại rất lạnh ghì qua lớp áo, chỉ thiếu điều cắt mở da thịt trắng mềm phía sau.

Lê Liễu Thiền nghiêm mặt, chỉ nghe cô hăm he: "Ngươi dám làm càn thử xem."

Sắc mặt Lâm Thần chuyển biến tức thì, mắt đảo ngoài cửa chùng chình mấy bận mới bảo: "Kỳ thực, nói về chuyện của thiếu thành chủ cũng rất tốt a."

Hai tay Lâm Thần giơ lên cao, từng bước cẩn thận lùi người về sau, mắt dè chừng con dao trên tay nữ nhân đang điên tiết trước mặt.

Lê Liễu Thiền nghiến răng: "Bổn cô nương với ngươi có hảo tâm, ngươi với bổn cô nương lại có lòng bất chính."

Tay cô huy động, con dao chuyển động như muốn xông vào xiên Lâm Thần một dao cho hả giận.

"Liễu Thiền, cô đừng nóng, vừa nãy có người theo dõi nên ta mới có hành động mạo phạm." Hai tay Lâm Thần vỗ vào nhau: "Cô nương đại nhân đại lượng, thứ lỗi cho tiểu đệ đệ dại khờ này đi."

Lâm Thần biết bản thân làm hơi quá, nên thành tâm xin lỗi.

"Thật sao?" Lê Liễu Thiền nhìn ra cửa: "Sao ta không phát giác ra?"

Lâm Thần chỉ biết cười trừ, cô nhận ra mới là quái sự.

Hắn ngồi xuống ghế, rót một ly trà cho cô hạ hỏa, rồi hỏi: "Cô đến đây, định nói gì với ta?"

Lê Liễu Thiền bực tức ngồi xuống theo, húp một ngụm trà, đợi khí hỏa hạ xuống một chút, mới nói vào vấn đề chính: "Chúng ta mau tìm cách trốn thôi! Đợi đến khi bọn họ nhìn ra mánh khóe của ngươi, đến lúc đó ngươi và ta c·hết chắc."

"Mánh khóe?" Lâm Thần nghi hoặc: "Cô lấy đâu ra nhận định ta đang giở mánh khóe thế?"

"Còn gì nữa! Ngươi có bao bản sự chẳng lẽ bổn cô nương không rõ? Máu trên miệng của ngươi lúc đấy chỉ là máu ở phần đầu lưỡi, tưởng ta không nhận ra ư."

Lâm Thần chột dạ gãi gãi lên gò má, không ngờ bị cô nương người ta nhận ra rồi.

Có điều, hắn thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, bèn nói: "Cô yên tâm, ta ở lại tự khắc có kế sách ứng đối."

Đoạn, Lâm Thần dang tay ra hướng cửa mà nói: "Không tiễn!"

Thấy Lâm Thần thẳng thừng đuổi người như vậy, Lê Liễu Thiền cũng không mặt dày ở lại, chỉ biết hừng hực đứng dậy giậm chân: "Ngươi muốn c·hết, đừng có lôi bổn cô nương c·hết chung với ngươi là được."

Mang theo giận dỗi, Lê Liễu Thiền hừ lạnh rời khỏi phòng Lâm Thần, quay về chỗ của mình.

Khi Lê Liễu Thiền đi được một lúc, Trương Kình từ chỗ ẩn nấp hiện thân.

Trông thấy cô nương này thế mà giận dỗi, không khỏi đưa mắt chất chứa đầy cảm thông nhìn vào phòng ai kia.

"Quá nhanh rồi!" Trương Kình lầm bầm bên miệng.

Gã rất tâm lý, dù đang mang trọng trách giá·m s·át, tuy nhiên trước chuyện nam nữ hoan hỷ gã lựa chọn tránh mặt, để lại khoảng lặng riêng tư cho đôi trẻ.

Ngỡ đâu, ít nhiều phải mất một tuần trà, ai ngờ mới vào đã ra, làm gã có chút hoang mang.

Trong phòng, sau khi Lê Liễu Thiền đi, Bạch Lão Nhân hiển lộ bóng hình, đối với Lâm Thần lắc đầu: "Đồ nhi, khi nãy dũng cảm thẳng tiến xông lên, giờ có thể ôm mỹ nhân vào lòng rồi."

"Cũng có khả năng bị xiên thành que thịt." Lâm Thần bổ khuyết vào lời của Bạch Lão Nhân.

Bạch Lão Nhân không cho là thế: "Chỉ một Tôi Thể, đấu sao lại với tiểu tử nhà ngươi. Theo vi sư thấy, ngươi là không muốn thì có."

"Bớt lời thừa thãi đi, ông chẳng lẽ không rõ ta bây giờ muốn gì, còn ở đấy nhiều chuyện."

Bạch Lão Nhân phất tay, nói vào chính sự: "Khoảng một canh giờ nữa tên kia sẽ tỉnh, bọn họ sẽ sớm qua thương thảo... Lúc đó, theo lời vi sư nêu ra điều kiện."

"Ông định làm gì?"

"Còn gì nữa, vì đồ nhi mà làm chuẩn bị thôi."

"Vì ta?"

Có quỷ mới tin lời ấy!

Trông sắc mặt Lâm Thần chuyển biến, rõ ràng không tin, Bạch Lão Nhân chỉ đành phân trần: "Cơ thể của tiểu tử ngươi dù được nguyên khí tu bổ, đan điền đã được chấp vá. Nhưng nó quá mỏng manh, tương lai sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ."

Dứt lời, Bạch Lão Nhân liếc ra ngoài cửa, thân thể hóa khí lẩn mất dạng.

Y như dự tính của Bạch Lão Nhân, qua hơn một canh giờ Trương Kình bên ngoài tới gõ cửa.

Vừa gặp mặt Lâm Thần, gã đã thay Bùi Đức nói lời xin lỗi khi không thể đích thân đến. Sau đó đưa qua một túi trữ vật, chứa không ít tinh nguyên làm hậu lễ.

Lâm Thần mặt mày khó coi, tới đây chỉ có một Trương Kình, Bùi Đức chẳng thấy đâu.

Ấy là còn chưa chữa khỏi bệnh đã không thấy mặt, nếu chữa bệnh xong chắc tống cổ hắn đi luôn quá.

Thực ra, Lâm Thần đã trách oan cho Bùi Đức, ông cũng muốn đến lắm, ngặt nỗi hiện tại trong đại sảnh đang có nhân vật lớn cần ông tiếp đón, không thể phân thân được.

Lâm Thần đâu biết chuyện, hắn thật giận, chút bứt rứt trong lòng đều mất sạch, lắc đầu không nhận túi trữ vật mà bảo: "Lấy cho ta giấy bút."

Trương Kình rất nhanh đưa giấy bút tới, Lâm Thần ghi xuống một bảng danh sách.

Đến cuối hắn khựng tay, ghi thêm vào 'trăm viên Yêu châu Tẩy Tủy' rồi mới trao cho Trương Kình.

Nhận lấy tờ giấy, Trương Kình lướt nhìn bảng danh sách một lượt thì toát mồ hôi lạnh, nhìn đến dòng cuối mặt không khỏi nghệch ra.

Yêu thực lực Tẩy Tủy dễ g·iết lắm chăng?

Cả cái đống này, đào hết Nham thành cũng không đào tới được phân nửa số lượng.

Chương 33: Lâm Thần ra điều kiện.